Như Ý cũng muốn được xuất hiện cùng Hoằng Lịch trong tranh. 
Nếu thật sự có thể may mắn cùng chung một tranh, vậy khi người đời sau chiêm ngưỡng, nhất định sẽ nghĩ rằng bọn họ là đôi phu thê ân ái. 
Nhưng Như Ý chỉ là Nhàn Phi, không có tư cách này. 
“Lang đại nhân, ở Tây Dương, hai vợ chồng có được vẽ chung tranh không?” 
Lang Thế Ninh thầm kêu khổ trong lòng. Nhàn Phi không chịu đi, chờ đến khi Hoàng Thượng tới, phạt ông tội dám nói chuyện riêng với cung phi thì phải làm sao? 
“Có ạ”, Lang Thế Ninh toát mồ hôi ướt đẫm áo, “Nhưng ở Tây Dương, đây là chuyện hết sức bình thường, vì chỗ chúng tôi một người chồng chỉ có một thê tử”. 
Như Ý kinh ngạc hỏi: “Một trượng phu chỉ có một thê tử?” 
Lang Thế Ninh dùng tay xoa mồ hôi trên trán: “Đúng vậy…….. ở Tây Dương, việc cưới nhiều thê tử là phạm pháp”. 
Như Ý còn muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy giọng nói trong thanh từ bên ngoài Như Ý Quán truyền tới: “Lang đại nhân, ngươi vẽ đến đâu rồi?” 
Như Ý vui sướng xoay người lại, thấy ngay chính là “thiếu niên lang” của nàng đang bước vào Như Ý Quán. 
Hoằng – thiếu niên lang – Lịch cau mày nhìn Như Ý: “Nhàn Phi? Sao nàng lại ở đây?” 
Như Ý chậm rãi đáp: “Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ tò mò…….” 
Như Ý chưa nói xong đã bị Hoằng Lịch ngắt lời: “Tò mò cái gì? Mấy ngày nữa sẽ có người vẽ tranh cho nàng, hiện tại nàng tự tiện xông vào Như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-can-long-xuyen-vao-nhu-y-truyen/3711941/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.