“Tường đầu mã thượng d.a.o tương cố. Nhất kiến tri quân tức đoạn trường”. Như Ý mở sách, lẩm nhẩm đọc câu thơ. Quyển sách trên tay nàng có tên “Tường đầu mã thượng”.
Ngày ấy, sau khi Thái Hậu sửa tên cho nàng, nàng lập tức tới Dưỡng Tâm Điện, muốn nói cho Hoằng Lịch sự việc này, nhưng Hoằng Lịch nghe xong chỉ lãnh đạm nói ba chữ: “Ta đã biết”.
Trời dần tối, Nhị Tâm mang đèn đến để trước mặt Như Ý, A Nhược cũng bê tới một chiếc đĩa đựng bánh sữa, đặt lên bàn.
Như Ý đang định ăn một miếng bánh thì Tam Báo lại bẩm báo: “Tiểu chủ, Hải Quý Nhân tới”.
Hải Lan hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Nhàn Phi nương nương”.
Như Ý nâng Hải Lan đứng dậy cười nói: “Mấy nay muội làm gì, sao nay đến đây muộn thế?”
Hai người lần lượt ngồi xuống, vẻ mặt Hải Lan có vẻ ấm ức, đến nỗi Như Ý mời nàng ăn bánh sữa, nàng cũng không ăn.
Diệp Tâm thấy Hải Lan rầu rĩ, cúi đầu không nói lời nào, trong lòng sốt ruột nói: “Nhàn Phi nương nương, tiểu chủ nhà nô tì mấy nay bị Quý Phi nương nương tra tấn. Quý Phi nương nương quả thực coi tiểu chủ nhà nô tì như cái đinh trong mắt. Không phải người đã đi cầu xin Thái Hậu rồi sao? Tại sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”
“Diệp Tâm”, Câu nói cuối cùng của Diệp Tâm có chút quá phận, Hải Lan liếc mắt nhìn Diệp Tâm, ý bảo nàng ta không được nói nữa.
Như Ý hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi Hải Lan, lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-can-long-xuyen-vao-nhu-y-truyen/3711940/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.