Đường Tịch Tuyết bị Bạch Phong kéo đi cả đoạn đường, ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó liền cảm thấy khó chịu, cô không thích cảm giác bị người khác khống chế mà không rõ nguyên nhân gì thế này, hơn nữa cô và anh cũng chưa quen biết lâu, chưa đến mức có thể tùy tiện động tay động chân, làm những động tác thân thiết như vậy, thế nên đứng khựng lại, dùng sức kéo anh dừng lại.
Thấy người đằng sau không chịu đi tiếp, Bạch Phong quay đầu, nhìn cả bộ quần áo nhăn nhúm không còn nhìn ra hình dạng của cô, bản thân cũng chỉ khá hơn một chút, anh cau mày, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phát hiện trên ống tay áo trắng tinh của đối phương có vài vết đỏ.
Anh vội vàng túm lấy cánh tay cô đưa lên quan sát thật kỹ, rồi đi vòng quanh người Đường Tịch Tuyết một vòng.
"Anh đang làm gì thế?" Đường Tịch Tuyết khó hiểu trước hành động của anh, vừa nói vừa dùng sức muốn rút cánh tay đang bị đối phương nắm lấy về, nhưng lại phát hiện cô càng cố gắng thoát ra thì anh lại càng giữ chặt hơn. Dù bình thường tính cách của cô tương đối lạnh nhạt, rất ít khi bị người khác chọc giận nhưng thật hay, vị trước mắt này chỉ mới gặp chưa được nửa buổi sáng đã chạm tới hết ranh giới của cô.
Đường Tịch Tuyết có hơi bực mình, nhíu mày, nâng cầm như đang muốn đối phương cho mình một lời giải thích chính đáng.
Bạch Phong không thèm so đo với cô: "Cô bị thương rồi!" Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bong-tuyet-va-phai-tia-lua/3383584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.