Sau khi mọi người quay lại phòng ăn, không khí trở nên sôi động hơn với âm thanh xèo xèo của thịt nướng trên vỉ.
Mùi thơm quyến rũ của từng miếng thịt chín lan tỏa khắp căn phòng, kích thích sự thèm ăn của tất cả mọi người. Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những lát thịt vàng ươm, vừa chín tới.
Thắng Triệt đứng dậy, giọng điềm đạm nhưng ấm áp: “Thịt chín rồi, mọi người ăn đi, đừng để nguội mất.”
Vũ Tân nhanh chóng gắp một miếng thịt nóng hổi, bỏ vào miệng và không kìm được cảm xúc, thốt lên: “Ôi, thịt ngon quá!”
Không khí bỗng trở nên ồn ào, khi mọi người hào hứng thưởng thức món ăn. Nhưng giữa sự náo nhiệt, Chính Hàn và Nguyên Vũ lại ngồi im lặng, dường như không để ý đến những đĩa thịt đang tỏa khói trước mặt.
Thắng Triệt nhận thấy, liền cẩn thận gắp một miếng thịt nướng vừa chín, đặt vào bát của Chính Hàn. “Cậu sao vậy? Không định ăn sao? Hay cậu thấy trong người không khỏe?”
Chính Hàn như bị giật mình, thoáng hoảng hốt: “À, tớ không sao, tớ sẽ ăn. Hôm nay được Nguyên Vũ đãi mà, sao lại không ăn cho được.”
Thái Anh, với tính cách năng động của mình, nhanh chóng thêm lời, giọng đầy hào hứng: “Đúng rồi, phải gọi hết menu của quán chứ! Không thể bỏ qua bất kỳ món nào!”
Câu nói của Thái Anh làm mọi người cười rộ lên. Minh Khôi cũng đùa theo: “Như vậy có sao không anh Nguyên Vũ?”
Tuy nhiên, Nguyên Vũ vẫn chìm trong suy nghĩ, không chú ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3725294/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.