Anh tiến lại gần, chạm nhẹ vào những phím đàn, rồi quay sang hỏi Sa Hạ với chút tò mò: “Sao cây đàn này lại được đặt ở đây, chẳng lẽ em biết đàn piano sao?”
Mân Nhã vội đáp với vẻ mặt vô cùng tự hào “Tất nhiên rồi, chị Sa Hạ của em tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành Piano của Trường Đại học Âm nhạc đấy ạ”
Sa Hạ ngồi trước đàn, đôi tay mềm mại của cô lướt nhẹ trên những phím đàn, tạo nên giai điệu bài "Super" mà Thái Anh gợi ý.
Tiếng đàn vang lên đầy tự tin, từng nốt nhạc như thổi vào không gian một sức sống mới, khiến tất cả mọi người trong phòng không thể rời mắt khỏi cô.
Đôi mắt Sa Hạ tập trung, môi cô khẽ mỉm cười, và ngay cả khi cô không nói gì, ai cũng cảm nhận được niềm đam mê của cô dành cho âm nhạc.
Khi giai điệu cuối cùng vang lên, cả căn phòng như nín thở, rồi bùng nổ trong tiếng vỗ tay đầy tán thưởng. Nguyên Vũ, với đôi mắt ngời lên sự ngưỡng mộ, nói:
"Anh không thể ngờ em tài năng như thế, không chỉ biết vẽ tranh mà còn biết đánh đàn"
Sa Hạ mỉm cười, đôi má hơi ửng đỏ vì niềm vui khi nhận được lời khen từ mọi người. Cô cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Những khoảnh khắc này như một phần ký ức cũ được gọi về, làm trái tim cô đập nhanh hơn.
Trong lúc mọi người đang say sưa khen ngợi Sa Hạ, Vũ Tân bất ngờ chỉ vào góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3725293/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.