"Oa, mùi gì mà thơm vậy?"
Dư Mặc đang nằm trên sofa chơi game, cô ngửi được hương thơm của đồ ăn, bụng đã sớm phát ra tiếng ọt ọt.
Nguyễn Lưu Tô bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, thấy cô khen món hắn làm, hắn ngượng ngùng mà nói: " Lúc trước Mặc tỷ nói thèm bò kho với sườn nướng, em liền luyện tập nấu mấy món này, Mặc tỷ lại đây ăn thử xem có ngon không."
Dư Mặc nhanh tay lẹ mắt gậm một miếng sườn, cô thỏa mãn mà nói: "Ngon quá! Thật sự rất ngon!" Dứt lời, cô còn liếm liếm ngón tay.
Nguyễn Lưu Tô nhìn đầu lưỡi hồng nhạt của cô liếm ngón tay, hầu kết hắn giật giật, trong mắt là sự thèm thuồng ghê tởm.
Hắn muốn liếm, muốn ngậm lấy đầu lưỡi màu hồng phấn đó, bây giờ hắn liếm một chút thôi được không? A Mặc sẽ không trách hắn đi? Rốt cuộc thì hắn vẫn luôn ngoan ngoãn lấy lòng cô.
"Hửm? Sao em không ăn?" Dư Mặc tròn xoe mắt nhìn hắn, cảm xúc si ngốc lúc nãy của Nguyễn Lưu Tô bị đôi mắt ngây thơ của cô đánh bay, hắn đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, nhưng vẫn không quên lấy tờ khăn giấy lau nước sốt bị dính bên môi cô, ngữ khí hắn có chút hấp tấp: "Không...không có gì, Mặc... Mặc tỷ, chị phải rửa tay trước rồi mới nên ăn, như vậy....như vậy mới sạch sẽ."
Haha, thói ở sạch của tên nhóc này lại tái phát, cô đâu có chú ý tới những việc cỏn con này.
Nguyễn Lưu Tô cẩn thận chà lau tay cô, ngón tay của Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-benh-kieu-hac-hoa/2027840/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.