Thì sao?
Thì sao?
THÌ SAO Á!!!
Tính ra là tôi đã chạm môi vào miệng chai nước rồi mà Quân... Uống. Rất. Tự. Nhiên luôn!
Tôi đơ người, không thể tin được lời nói thản nhiên của Quân. Chuyện đó là bình thường ư? Không! Làm sao có thể bình thường được? Người ngoài cuộc nhìn vào ắt hẳn sẽ tưởng tôi với nó là một đôi yêu nhau!
Rốt cuộc Hoàng Duy Quân đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Ông Nam híp mắt, ghé vào tai tôi thì thầm, chỉ đủ hai đứa nghe nhưng đậm chất gợi đòn: "Hai chúng mày yêu nhau từ khi nào?"
"Nín!" Tôi cọc cằn đáp.
Nam lắc đầu, chép miệng: "Không lo học hành, yêu với chả đương..."
"Ừ! Mày nhìn lại mày đi, đừng để tao phải khoe mẹ mày!"
Nam bĩu môi, vênh cái mặt đẹp trai một cách thừa thãi của ông í lên thách thức: "Khoe đi! Có khi mẹ tao lại mừng. Mày không biết đấy chứ, mấy hôm trước mẹ tao còn hỏi xem tao có thích thằng Trần Nguyễn Minh Long lớp mày không đấy ạ."
Tôi đuối lí, thẹn quá hoá giận toan động tay động chân với ông anh họ. Cơ mà ngẫm nghĩ vài giây, thấy nó hợp lý vãi l**. Ông Nam chơi với con c.h.ó Long từ nhỏ, đôi lúc trong đấy lại thấy vài hiệu ứng lãng mạn nữa.
"Nam này..." Tôi đặt tay lên vai ông ấy, hết sức khuyên ngăn: "Thời đại 4.0 "như vậy" là bình thường, nhưng cướp người yêu trong tay người khác đặc biệt là "người khác" ấy thì thật là đê tiện!"
"..."
Ông Nam chẳng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ay-nam-17-tuoi/2801238/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.