Ban đầu Lâm Vãn nghĩ cô đang trong tình trạng “hàng dễ vỡ xin cẩn thận”, vì vậy không nên mong đợi việc sống cùng Chu Diễn Xuyên. Nào ngờ kể từ lúc hai người bàn bạc, ngày nào cô thức dậy cũng mở điện thoại ra xem lịch, đếm xem còn bao nhiêu lâu nữa mới tới phiên tòa tiếp theo.
Bảy ngày, năm ngày, ba ngày…
Thời gian càng gần, tâm trạng cô càng lên lên xuống xuống, cô chỉ ước mình biến thành quan tòa, nhanh chóng thông báo Đức Sâm thua kiện, không được phép kháng cáo.
Một ngày trước khi xét xử, Thư Phỉ tới nhà gặp cô.
Bây giờ cả hai đều có đinh thép trong người, gặp nhau rất có cảm giác “đồng bệnh tương lân.”
Thư Phỉ cho biết: “Chờ tới lúc cô đi làm, Chim hót khe nhất định phải tổ chức một chuyến du lịch, tìm một chùa nào tới dâng hương mới được.”
Lâm Vãn không ngờ cô ấy lại có dự định vậy, hết sức bất ngờ: “Cô cũng tin chuyện đó sao?”
“Có chuyện thì Bồ tát phù hộ, không có chuyện thì ca ngợi khoa học, đại khái là vậy.”
Thư Phỉ trả lời thoải mái, cô không né tránh việc bị cấp dưới biết hóa ra có lúc cô cũng lo lắng, “Thực ra thì cầu mọi việc suôn sẻ thôi.”
Lâm Vãn trầm ngâm gật đầu, không nói tiếp mà bàn bạc về việc sắp xếp công việc gần đây.
Kể từ khi cô bị thương, công việc quản lý Chim hót khe lại quay về cho Thư Phỉ. Thư Phỉ cố ý giao cho nhân viên cấp dưới xử lý mấy lần nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086975/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.