Ngày xuất viện, Lâm Vãn nằm mà ra viện.
Trước giờ cô không nghĩ chuyện đi bộ là trải nghiệm gì, bây giờ nằm trên giường nửa tháng, giờ được nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, cô càng cảm thấy sức khỏe đúng là quý giá.
Cô bị gãy xương sống thắt lưng, không thể đi lại hay ngồi lâu trong ba tháng tới, không thể bay về nhà nhưng cũng không thể ở lại đây lâu như vậy. Huống hồ Chu Diễn Xuyên cũng không thể ở lại đây ba tháng liền, ngay cả Triệu Lị và lão Trịnh chưa nghỉ hưu nên phải vội vàng về Nam Giang làm việc.
May mắn là trước khi đi, Chu Diễn Xuyên đã liên hệ nhờ một công ty chuyên vận chuyển cấp cứu có thể giúp đưa cô về Nam Giang.
Lâm Vãn nhờ mẹ mang theo những cuốn sách Chu Diễn Xuyên đã mua định xem giết thời gian trên đường đi. Kết quả là khi lên đường, cô mới nhận ra mình quá ngây thơ – phông chữ in trong sách nhỏ quá, cô đọc một lúc lâu thì bị chóng mặt.
Thấy cô bơ phờ đặt sách xuống, Triệu Lị lo lắng vội hỏi: “Đau lưng hả con?”
“Dạ không, con bị hoa mắt.”
Lâm Vãn nhẹ nhàng đáp lại, lần này cô bị thương nằm viện, đau đớn dĩ nhiên không cần nói mà còn liên lụy Triệu Lị với lão Trịnh phải bôn ba tới đây, cô thấy áy náy: “Mẹ, từ từ con sẽ khỏe lại.”
Triệu Lị gần đây đa sầu đa cảm, nghe cô nói vậy thì mắt đỏ hoe: “Con phải mau khỏe lại đi. Con mới hai mươi mấy mà suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086974/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.