Lâm Vãn thấy Chu Diễn Xuyên càng ngày càng “láo” rồi.
“Anh có thấy con cá dưới nước đó không?” Cô chỉ đại xuống nước.
Ở đây tối đen, ánh trăng chiếu rất sáng, dù mắt Chu Diễn Xuyên có tốt tới mức nào đi nữa thì anh cũng không thể khiến mắt mình xuyên thấu bóng đêm. Đương nhiên là anh không thấy, nhưng để nghe cô nói tiếp thì anh vẫn rất hợp tác: “Anh thấy thì sao?”
Lâm Vãn lạnh lùng liếc anh: “Vậy nhìn nó đi, coi có giống bạn gái mới của anh không.”
“…”
Chu Diễn Xuyên bật cười, ánh sáng lấp lánh dưới hồ hắt lên khiến nốt ruồi ở đuôi mắt anh càng thêm rõ nét, anh buông ngón tay ra, nhìn những sợi tóc nghịch ngợm của cô cuộn tròn lại, “Cái đó không hợp lắm.”
Lâm Vãn: “Vậy anh kêu em đi vớt trăng dưới nước có hợp không?”
“Hết cách rồi, đúng là không hái được trăng.”
Anh cúi đầu, hơi thở anh phả lên gáy cô khiến người ta mặt đỏ tim đập, hôn lên làn da cô, hỏi: “Hay là anh giao anh cho em nhé, xem như bồi thường vầng trăng được không?”
Lâm Vãn phục rồi.
Bây giờ cô thấy mình giống mấy cô nàng ngốc bị lừa, cứ tưởng mình trêu phải nam thần lạnh lùng, cô còn nói muốn dạy anh cách hôn. Ngờ đâu chưa kịp lên lớp nào thì đã không theo kịp tốc độ tiến bộ của anh, nhanh tới mức cô không kịp thích ứng.
Nhưng mà cô vẫn rất thích.
Không chỉ có trăng, cho dù tất cả sao trong vũ trụ này gộp lại cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086966/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.