Sau họp báo sẽ có một bữa tiệc mừng nhỏ. Tất cả người tham dự đều trẻ tuổi nên dễ nuôi. Thư Phỉ tự bỏ tiền túi ra chi trả, đặt một sảnh ăn buffet, cho họ thả cửa vui chơi.
Hách Soái hôm nay nở mày nở mặt nên hết sức phấn chấn, vào nhà hàng là kiếm đồ ăn ngay. Anh lấy một đĩa thức ăn đầy ú ụ, thấy Từ Khang đi ngang qua thì túm lại: “Nói cho anh nghe, hôm nay ba mẹ tôi mua một cái tivi mới, gọi điện cho họ hàng xung quanh để tới xem tôi bay đó.”
Từ Khang thấy anh nói y như mình là chim, lời chửi ra tới miệng thì cố gắng nuốt ngược xuống.
Buổi họp báo thành công tốt đẹp, mọi người đều phấn khởi, nhưng nhìn thành công này, cảm xúc trong lòng anh lẫn lộn.
Hách Soái hỏi: “Lúc tôi pose anh có thấy không? Có ngầu không?”
“Ngầu lắm.”
“Sao cứ thấy anh nói cho có sao ấy?”
Hách Soái không biết sóng ngầm trong Chim hót khe gần đây, thần kinh thô như cột điện, ngốc nghếch hỏi tiếp: “Không lẽ mừng quá nên vậy hả?”
Từ Khang thở dài vỗ vỗ vai anh: “Tôi đi gặp Giám đốc, anh tự chơi đi.”
Anh nói đi tìm Thư Phỉ, nhưng khi đi đến gần đó thì lại trở nên do dự. Anh nói chuyện gì với Thư Phỉ, từ chức? Hay là nói anh muốn ở lại?
Trước khi Từ Khang quyết định có đi tới đó hay không, Lâm Vãn đã đi ngang anh, tay cầm dĩa thức ăn, nhìn anh đứng ngẩn người ở bàn ăn, đưa cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086965/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.