Cuối bữa ăn, lão Trịnh vui vẻ hớn hở trao đổi cách liên lạc với Chu Diễn Xuyên. Nhằm duy trì vẻ nghiêm khắc lạnh lùng từ khi gặp mặt, Triệu Lị không nói nhiều, ra vẻ không quan tâm.
“Tối nay Vãn Vãn về nhà với mẹ.”
Thanh toán hóa đơn, bà nhét biên lai vào ví, hỏi Chu Diễn Xuyên: “Để lão Trịnh đưa cậu một đoạn nhé?”
Chu Diễn Xuyên lắc đầu không cần: “Ở đây gọi xe cũng được ạ, không làm phiền bác.”
Lâm Vãn lấy tách trà che miệng cười lén lút.
Cho dù bây giờ Triệu Lị là chủ nhiệm khoa Vật lý nhưng trong cuộc sống mà hiếm khi bà có cơ hội làm ra vẻ bề trên nghiêm túc, lần này tóm được Chu Diễn Xuyên, tuy rất hài lòng với anh nhưng vẫn thích thể hiện, có vẻ diễn tới nghiện.
Lâm Vãn tưởng mình cười thầm không ai để ý, nhưng khi ngước lên thì thấy Chu Diễn Xuyên đang nhìn cô vẻ bối rối. Lâm Vãn nháy mắt, cho anh một cảm giác yên tâm.
Triệu Lị bị đôi tình nhân trẻ này mắt đi mày lại tới mức chịu không nổi, vỗ bàn ra hiệu cho con gái ngừng lại.
Bốn người tách ra ngoài nhà hàng, Lâm Vãn lên xe lão Trịnh, cô ngoái nhìn ra cửa sổ mãi tới xe lăn bánh. Chu Diễn Xuyên đang đứng bên lề đường đợi trợ lý đến đón, tới khi xe chạy khuất bóng anh mới lưu luyến vào lại trong xe.
Về tới nhà, Triệu Lị chế nhạo cô: “Mẹ bảo con tóm chặt lấy cậu ta chứ không bảo con dán mắt lên người cậu ta vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086955/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.