Lâm Vãn sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên gặp được một người xa lạ “chu đáo” tới như vầy.
Nghe cô nói muốn nhảy lầu liền cực kỳ tự giác tránh qua một bên. Làm cô nhất thời nảy ra suy nghĩ “Nếu mình mà không nhảy có phải là không cho người ta mặt mũi không.”
Nhưng mà suy nghĩ vớ vẩn này chỉ tồn tại không tới một giây.
Lâm Vãn ho nhẹ một tiếng: “Ừm, cảm ơn, tôi nói đùa với người khác, không có nghĩ quẩn.”
Giọng cô vang lên trong hành lang trống trải, không tạo nên bất kỳ gợn sóng nào.
Lại hai giây trôi qua…
“Chờ một lát.” Người đàn ông cuối cùng lên tiếng, ánh mắt anh dừng trên mặt Lâm Vãn, khẽ hỏi: “Cô đang nói với tôi à?”
Lâm Vãn giật mình.
Có lẽ anh không phải người gốc Nam Giang, tiếng phổ thông của anh mang theo chút âm Quan thoại. Giọng nói trong trẻo, ngữ điệu thong thả, làm người ta liên tưởng tới ly nước bạc hà được thêm đá viên, trong trời đêm oi bức thế này cực kỳ dễ nghe.
Chủ nhiệm Ngụy còn hỏi trong di động: “Cháu đang gặp ai à?”
“Không có gì, ngày mai cháu sẽ sắp xếp lại tư liệu rồi liên hệ lại chú.”
Lâm Vãn bấm tắt máy, đang ngước mắt lên định nói gì đó thì đột nhiên nhận ra---
Người đàn ông đeo tai nghe bluetooth đen, một phòng riêng còn mở cửa cạnh cửa sổ không đầy nửa mét.
Nói cách khác…
Anh ta vẫn đang gọi điện thoại, thật ra không nghe cô uy hiếp sẽ “nhảy lầu”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086911/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.