Mắt của Cố Ngữ Chân cay xè, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
“Đừng khóc.” Lý Thiệp đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, chạm đến đâu thì cảm nhận được nơi đó đã ướt, cô mới phát hiện ra mình đang khóc.
Lý Thiệp giúp cô lau nước mắt, nhẹ giọng nói:
“Anh chỉ thuận miệng nói thôi, dù sao bây giờ em cũng không còn thích anh nữa rồi…”
Nụ cười của anh có chút nhạt, giọng nói nhẹ và khàn, sắc môi cũng tái nhợt, tất cả đều là vẻ cô đơn.
Cố Ngữ Chân lắc đầu, vừa mở miệng thì trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào:
“Không phải là không còn thích anh nữa.”
Lý Thiệp nghe vậy, bàn tay hơi khựng lại, như thể không nghe rõ, cũng như thể nghe rồi mà không dám tin:
“Em không phải chỉ đang an ủi anh đấy chứ?”
Nghe anh hỏi như vậy, cô đau lòng đến mức muốn bật khóc, vội vàng nói:
“Không phải đâu” Cô nói hơi ngập ngừng, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sân bóng rổ:
“Hồi học cấp ba, chỉ cần nhìn anh một chút là em đã thấy thỏa mãn rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa đến mức đó, em càng thích anh, càng không muốn kiểm soát bản thân, thậm chí em thấy ghen tuông đến mức không thể kiềm chế được, em càng thích anh thì sự chiếm hữu và mặt tối trong em lại càng mạnh, em càng muốn có được anh nhiều hơn.”
Giống như một đóa hồng được cô chăm sóc tỉ mỉ, cô thậm chí không thể chịu nổi việc có những giọt mưa rơi xung quanh nó, cô muốn dùng một chiếc lồng kính trong suốt để bao lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101923/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.