Lý Thiệp đưa tay châm thuốc, ánh mắt rơi trên người cô, dường như cũng không mấy ngạc nhiên.
Cố Ngữ Chân vội vã che ô bước tới trước mặt anh, bất chợt lại không biết nên mở miệng nói gì:
“Anh… sao anh lại ở đây, tôi còn tưởng anh đang dầm mưa cơ đấy?”
Lý Thiệp nghe vậy liền bật cười, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đùa giỡn nói:
“Anh đâu phải ngốc, mưa thế ai lại đứng dưới mưa chứ?”
Giọng anh hơi khàn, nhưng lại như không có chuyện gì, Cố Ngữ Chân không ngờ anh thật sự đã đứng ở đây mấy tiếng đồng hồ, lúc này cô cũng không thể bỏ đi:
“Anh gọi tài xế đến đón chưa?”
“Chưa.”
Cố Ngữ Chân khẽ siết chặt tay cầm ô, anh nhìn cô nói chuyện, giọng nhẹ, nghe sao lại thấy chút cô đơn.
Chỉ còn thiếu một lớp cửa sổ giấy, cô cũng không dám hỏi anh có phải đang chờ cô hay không, bởi vì đáp án vốn đã quá rõ ràng.
Cô liếc nhìn đầu mẩu thuốc dưới đất anh vẫn luôn đứng ở đây chờ, mà mặc thì mỏng manh như vậy.
Cô chỉ nhìn một cái rồi lập tức dời mắt:
“Anh về sớm đi, trời đang lạnh lắm.”
Nói xong, cô quay người rời đi, nhưng vừa đi được vài bước, đã cảm giác thấy anh bước xuống khỏi bậc thềm. Còn chưa kịp quay đầu lại, anh đã từ phía sau ôm chầm lấy cô.
Cố Ngữ Chân bị anh đụng một cái khựng lại, bước chân cũng ngừng lại theo, anh khẽ cất giọng sau lưng cô:
“Cố Ngữ Chân, mấy ngày nay anh chưa hề ngủ được.”
Cô nghe vậy, trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101915/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.