Cố Ngữ Chân có chút đứng không vững, gần như dựa hoàn toàn vào người anh, nóng đến mức không thể đeo nổi khăn quàng cổ.
Lý Thiệp còn khó chịu hơn cô, cúi đầu hôn nhẹ lên bên tai cô, nói rất khẽ:
“Đi với anh nhé?”
Cố Ngữ Chân cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào tai, lập tức tỉnh táo lại, vội vùng ra khỏi vòng tay anh:
“Tôi phải về nhà rồi.”
Vừa mở miệng cô mới phát hiện giọng cô mềm mại quá mức, nghe như đang cố tình quyến rũ anh.
Lý Thiệp nghe thấy giọng cô, cúi đầu nhìn xuống, giọng khàn đến mức khó tin:
“Cố Ngữ Chân, đừng thích người khác.”
Tim Cố Ngữ Chân đập nhanh hơn một nhịp, rồi sau đó là không thể dừng lại được.
Anh gọi cô, không gọi “bảo bối” thì là gọi đầy đủ tên cô, thường thì là gọi “bảo bối” nhiều hơn, lúc ở trên giường cũng dùng giọng điệu như vậy, giọng khàn khàn ám muội, trán vã mồ hôi chỉ cần anh gọi như thế, cô sẽ lập tức sụp đổ.
Còn khi anh gọi đầy đủ tên thì là những lúc nghiêm túc, giận dữ. Mà bây giờ gọi thế lại mang vẻ nghiêm túc khó nói.
Cô suýt chút nữa là dao động, nhưng chợt nghĩ đến chuyện gia đình bán căn nhà tổ tiên, lòng cô liền lạnh xuống, vội vã dồn hết sức để vùng vẫy.
Lý Thiệp không biết là vì cô vùng vẫy quá mạnh hay sao, mà buông tay ra.
Cố Ngữ Chân thấy anh buông ra thì lập tức khom người chui ra khỏi vòng tay anh.
Cô vội vàng chạy ra đến cửa, mở cửa bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101914/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.