Sau chuyện lần này của Lý Thiệp, bà cụ thật sự lo anh lại gặp chuyện không vừa ý, nên hành động rất nhanh, lập tức chuẩn bị đầy đủ lễ vật, đích thân dẫn theo Lý Lệ Quốc đến nhà họ Cố.
Trên đường đi, bà mắng Lý Lệ Quốc đến mức ông cúi đầu không dám ngẩng lên, hoàn toàn không dám nói lời nào phản đối.
Tới trước cửa nhà họ Cố, cầu thang nhỏ chật ních không đứng được nhiều người, nên chỉ có bà cụ dẫn theo Lý Lệ Quốc lên.
Lý Lệ Quốc đưa tay gõ cửa, Lý Thiệp hiếm khi cảm thấy hồi hộp. Từ nhỏ đến lớn anh luôn nghịch ngợm, chẳng biết hồi hộp là gì, không ngờ lần này lại trải nghiệm cảm giác ấy, đứng một bên lặng lẽ không nói lời nào.
Bố của Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng gõ cửa thì ra mở, nhìn thấy họ thì hơi khựng lại, rồi nhìn đống lễ vật phía sau, nhất thời không hiểu rõ họ mang nhiều đồ như vậy đến làm gì.
Bà cụ mỉm cười nói:
“Làm phiền ông rồi, lần này đến là vì chuyện của hai đứa nhỏ.”
Bố cô phản ứng lại, cũng thấy không tiện để người ta đứng nói chuyện ngoài cửa, nên mời họ vào nhà.
Lý Lệ Quốc và Lý Thiệp xách lễ vật vào, phòng khách lập tức đầy ắp quà cáp.
Mẹ của Cố Ngữ Chân từ trong phòng bước ra, thấy cảnh tượng ấy thì không hiểu chuyện gì xảy ra, mãi một lúc sau mới kịp phản ứng, quay vào bếp pha trà.
Bố cô nhìn đống lễ vật cũng có chút nghi ngờ:
“Những thứ này là…”
Bà cụ cười nói:
“Chỉ là chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101912/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.