Cố Ngữ Chân nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lý Thiệp:
“Bố.”
“Lên lầu ngay!” Bố cô vừa nhìn thấy Lý Thiệp liền cau mày, nghiêm giọng với cô:
“Con lập tức lên lầu cho bố”
Cô vội vàng mở miệng giải thích:
“Con chỉ đang hỏi xin số liên lạc của bên tài vụ, để tiện hoàn tiền. Đợi lấy được rồi con sẽ lên ngay.”
Bố cô nghe vậy không nói gì thêm:
“Lấy xong thì lập tức về.”
Cô vội vàng gật đầu, nhìn ông đi lên lầu rồi mới thở phào nhẹ nhõm. May mà khi nãy Lý Thiệp ôm cô thì bố cô không nhìn thấy.
Cô quay sang nhìn Lý Thiệp, lại chợt không biết phải mở lời thế nào.
Lý Thiệp nhìn theo bóng lưng bố cô, rồi quay đầu lại, rõ ràng chẳng có vẻ gì là căng thẳng:
“Phương Hủ Hủ và Bạch Mạt tôi đã giải quyết rồi. Những người bịa chuyện trên mạng, tôi kiện từng đứa một. Sau này sẽ không ai dám nói em nữa.”
Cô chớp mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Chuyện bây giờ không còn là chuyện đó nữa rồi.”
Lý Thiệp im lặng vài giây, như đang kìm nén cảm xúc gì đó:
“Em muốn trả tiền gì chứ?”
Cô nhìn anh một cái:
“Tất nhiên là tiền nợ anh.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt:
“Cần thiết vậy sao?”
Cố Ngữ Chân lập tức nổi giận:
“Nếu không trả tiền, chẳng lẽ cả đời l*m t*nh nhân của anh à?!”
Lý Thiệp nghe vậy không đáp lời, một lúc sau anh nhìn cô, giọng đột nhiên lạnh đi:
“Em muốn theo cái lão già Trương Tích Uyên đến thế sao?”
“Chuyện không liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101904/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.