Lý Thiệp trực tiếp kéo Cố Ngữ Chân rời đi.
Ông cụ nhìn anh bỏ đi, người từng trải như ông sao lại không nhận ra là vì phụ nữ mà đánh nhau chứ. Ông chống gậy gõ xuống đất một cái, hừ một tiếng:
“Ra dáng lắm!”
Nhưng rõ ràng là ông không tức giận, ngược lại còn thấy vui và tự hào muốn làm thì cứ làm, thế mới ra dáng đàn ông. Cứ do dự, tính toán thiệt hơn thì còn ra gì?
Ông cụ cũng không nói gì thêm, thấy người ngày càng tụ lại đông, liền ra hiệu cho lão Diêu đưa Trương Tích Uyên ra sau xử lý vết thương, rồi vẫy tay chào khách:
“Người trẻ tuổi khí huyết sôi trào, còn sống động hơn chúng ta. Mọi người tiếp tục đi.”
Một lời của lão gia như chiếc búa đóng xuống, mọi người lập tức cười cười phụ họa, không ai dám bàn tán thêm.
Trương Tích Uyên không ngờ Lý Thiệp lại coi trọng chuyện này đến thế, nhất thời không nói nên lời.
Trương Tử Thư nhìn Lý Thiệp kéo người rời đi, trong lòng tuy biết rõ tình hình, nhưng cảm giác tủi thân lại càng dâng cao.
Trước kia anh chưa bao giờ phớt lờ cô ta, nhưng bây giờ anh chẳng còn nghe thấy giọng cô ta nữa rồi.
Những người trẻ tuổi có mặt ở đó đều biết chuyện giữa Lý Thiệp và Trương Tử Thư, từ trước đến giờ vẫn nghĩ hai người là một đôi, không ngờ giờ lại xuất hiện một cô gái khác, lại càng không ngờ Lý Thiệp sẽ nổi giận đến mức đó rõ ràng là hai nam tranh một nữ.
An Phi thấy cô ta như vậy thì khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101895/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.