Không khí ở trấn nhỏ trong lành, thỉnh thoảng có vài con chim đậu trên cành hót vang.
Tiếng chim hót kéo suy nghĩ của Cố Ngữ Chân trở về. Cô đã ngồi rất lâu trước bàn học mà không hay biết, lại lạc vào dòng hồi ức, đến cả lúc Hoàng Dân rời đi từ lúc nào cũng chẳng nhớ rõ.
“Chân Chân, xuống ăn cơm đi.” Mẹ cô gọi với lên từ sân.
Cố Ngữ Chân đáp lại một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng, cẩn thận bước xuống lầu. Chân cô đã đỡ nhiều, chỉ bị trật nhẹ, không tổn thương đến xương, đi lại đã không còn vấn đề gì.
Cô ngồi vào bàn ăn, vừa cầm đũa lên thì mẹ cô đã gắp rau vào bát cho cô:
“Nói chuyện với Dân Dân thế nào rồi? Sao không để thằng bé ở lại ăn cơm?”
Cố Ngữ Chân ăn một miếng rau xanh, đáp:
“Cậu ấy nói còn phải chuẩn bị đề tài nên về trước.” Nói xong, cô liền nói thẳng:
“Mẹ à, con với cậu ấy không hợp, cả hai đều cảm thấy chỉ có thể làm bạn.”
Mẹ cô tỏ ra nghi hoặc:
“Sao lại không hợp được? Dì Hoàng con nói Dân Dân rất thích con, còn từng xem phim con đóng nữa mà.”
Cố Ngữ Chân không đáp, cô biết chỉ cần nói thêm một câu là sẽ lại bị sắp xếp xem mắt lần nữa. Để tránh điều đó, cô đành nói:
“Mẹ, mai con phải quay về làm việc rồi.”
Mẹ cô rõ ràng không ngờ tới:
“Gấp vậy sao? Mẹ còn định giới thiệu con với một nhà khác nữa. Giờ thì sao đây, công việc gì mà bận dữ vậy.”
Bố cô nghe vậy thì mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101834/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.