Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô thoáng giật mình tỉnh dậy, đầu vẫn còn choáng váng. Cô dụi mắt, nhìn quanh căn phòng lạ hoắc, dừng lại một giây.
Ngay sau đó, cô quay ngoắt nhìn bên cạnh, tim như ngừng đập.
Đèn bàn đứng sàn vẫn còn bật, nhưng ánh vàng lờ mờ không thể nào sánh với ánh bình minh ngoài trời.
Anh ngủ rất yên, mái tóc hơi rối, có vẻ khó chịu vì ánh sáng, nhíu mày nhẹ.
Tim cô thắt lại, nín thở đưa người xuống giường, chân run rẫy suýt ngã.
Cô cố nén đau ở chân, cẩn thận nhặt quần áo trên giường mặc vào, lao tới giày bước ra ngoài. Vừa chạm tới cửa, cô đã nghe thấy tiếng người nói vọng lên từ dưới nhà.
“Thiệp ca hôm qua đi đâu mà cả đêm chẳng thấy bóng?”
“Chắc lên lầu nghỉ rồi, gọi điện không nghe máy.”
Cô nghiến môi, không dám xuất hiện, quay vào phòng thì vô tình đụng phải chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Tiếng động vừa vang lên, dưới nhà liền có người hỏi:
“Thiệp ca dậy chưa?”
Không thể trốn trong phòng khách được, cô đành quay lại phòng ngủ. Vừa khép cửa thì đối diện đã là ánh mắt của anh.
Chắc bởi tiếng đổ ghế đánh thức anh, anh ngồi bật dậy, xoa trán:
“Chuyện gì thế?”
Cô đối diện anh, ánh mắt vô thức dừng lại trên cơ bụng rắn chắc của anh, lúng túng vô cùng, quay đi:
“Có người đến dưới nhà….”
Tiếng hỏi bên ngoài càng lúc càng gần:
“Thiệp ca, hôm qua chơi nửa chừng đã đi mất, tôi bị mấy cô gái xin số của cậu bám theo phát mệt!”
Cô nghe thấy tiếng ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101833/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.