Tử Quan trằn trọc một hồi rồi quyết định ngồi dậy luôn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã không còn là màu đen kịt của bóng đêm khi trên đường đi tới bệnh viện nữa, đã có vài tia mặt trời ló rạng, nhuộm màu đen cực hạn cao nhất thành màu xám xám, có lẽ là chẳng bao lâu nữa ánh bình minh sẽ bắt đầu phô ra.
Tiêu Trí Viễn vẫn ngồi trên sofa đọc tài liệu, thấy cô ngồi dậy anh cũng không nói năng gì, chỉ là đứng lên và mang theo tấm chăn nhung ấm áp đi tới khoác lên vai cô.
“Có chuyện em muốn bàn với anh.” Tử Quan dựa lưng vào gối mềm, do dự lên tiếng.
“Nếu là chuyện ly hôn thì không cần phải mở miệng nữa.” Trong nháy mắt mặt mày anh trở nên lạnh lùng, đứng bên giường, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống nhìn cô
“Không phải thế.” Tử Quan giật mình, “Tiêu Trí Viễn, em được thăng chức rồi.”
Anh trầm mặc một lát cuối cùng ngược lại cong khóe môi lên cười nhạt, “Em không phải đã từ chối rồi sao?”
Ý muốn tự vả vào miệng mình lóe lên trong đầu Tử Quan một phút, chuyện công việc, giữa bọn họ thường chẳng bao giờ can thiệp hay hỏi han đối phương.
Một ngày anh trăm công nghìn việc, tất nhiên sẽ không kể lể những chuyện mà cô không hiểu với cô; còn cô chỉ là một nhân viên quèn tầm thường, anh cũng chẳng có hứng thú nghe mấy chuyện lặt vặt kiểu bát cơm, củ hành, củ tỏi của cô… À, hơn nữa thực ra đâu chỉ có công việc? Ngoại trừ vấn đề của con gái, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/209564/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.