Tử Quan về đến nhà. Trong phòng khách to như vậy chỉ bật một ngọnđèn, sofa màu trắng sữa dưới ánh đèn toát ra một màu sắc cực kì êm dịu,dì từ phòng khách đi tới, nhỏ giọng nói: “vừa mới ngủ.”
Cô cười hỏi: “Cơm tối ăn món gì?”
“Ông nội nó cho ăn một miếng bánh gatô, nửa bát cơm.” Dì mỉm cười nói “Cô chủ, tối nay không có chuyện gì đặc biệt tôi muốn về nhà mộtchuyến, nhà tôi có việc.”
“Muộn rồi, cô gọi xe về đi.” Tử Quan nhìn bà dì bước ra cửa, bèn buông túi xách xuống vào phòng thăm con gái.
Căn nhà này là mua lúc kết hôn, một tầng, hai phòng thông nhau. Phòng trẻ em đặt trong phòng ngủ, Tử Quan đẩy cửa phòng ra một cách vô cùngnhẹ nhàng. Vì Lạc Lạc sợ tối nên ở đây luôn bật một ngọn đèn, bà mẹ trẻbước đi thật nhẹ, đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ, mái tóc của Lạc Lạcxõa tung, sợi tóc mềm mại vương trên gối, ôm chú gấu bông nhỏ Tiêu TríViễn mua cho ngủ rất say.
Cô cúi người xuống hôn lên má con gái, sau đó lặng lẽ đi ra cửa.
Tắm rửa xong đặt lưng xuống giường, Tử Quan rất nhanh đã chìm vàogiấc ngủ. Từ lúc bắt đầu làm một bà mẹ tới nay cô chưa bao giờ ngủ saynhư chết, có đôi lúc nửa đêm Lạc Lạc sẽ khát nước, có đôi lúc lại mơthấy ác mộng, Tử Quan sớm đã có thói quen thức dậy giữa đêm đi xem congái.
Đêm nay, Tử Quan trong mơ mơ màng màng bị cơn đau bụng giày vò chotỉnh giấc. Giống như có một bàn tay nào đó đang giày bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/209563/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.