Đêm mùa hạ,
Trong phòng không bật đèn, da thịt cô hơi lạnh, còn anh thì lại nóng rực.
Lúc mới chạm vào người cô anh ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ nhàng,mùi hương đó khiến anh cảm thấy thân thuộc… Giống như một đêm đó, mùiquất thoang thoảng, hương vị độc đáo đặc hữu của Tang Tử Quan.
Cô đang khóc nức nở, lúc đầu, vì giãy dụa chống cự mà cả trán đầy mồhôi. Nhưng đến khi anh đi vào cơ thể cô, có lẽ là vì đau đớn nên cảngười cô cứng đờ lại, không hề nhúc nhích.
Tiêu Trí Viễn dừng tất cả mọi động tác lại, giơ tay vén mấy sợi tócướt đẫm lộn xộn trên trán cô ra, bất giác, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đừng khóc, ngoan nào, sẽ không đau nữa đâu.”
“Anh…Cút đi” Tử Quan nghiêng đầu giống hệt như một con thú nhỏ, không ngừng nức nở: “Tiêu Trí Viễn, anh…cút đi.”
Anh cố kiềm chế, vẫn kiên trì dỗ dành cô: “Tử Quan, thả lỏng một chút.”
Cô đã khóc đến mức không nói thành lời được nữa, thậm chí không cònhơi sức cắn anh, chỉ là cánh tay dùng hết sức muốn đẩy anh xuống giường.
Anh cầm cổ tay cô, dùng môi hôn lên môi cô, nuốt những tiếng nức nở của cô vào bụng…
Đêm nay thật dài…
Lúc Tử Quan khóc đến mức gần như xỉu đi, cơn say rượu của Tiêu TríViễn cuối cùng cũng dần tan biến. Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào trongphòng, trên thắt lưng là một tầng mồ hôi, bị gió thổi vào trở nên lạnhđến đáng sợ. Anh đưa tay đặt lên hai vai cô, áp sát khuôn mặt cô vàolồng ngực mình
Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/1218268/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.