Anh thuận tay cầm lấy một đám giấy bày trước mặt ném ra, Tử Quan đứng đó, rất ngạc nhiên nhìn giấy tờ và ảnh chụp bay đầy trời, mãi đến khicó một bức ảnh bay lượn rồi rơi xuống gần mũi chân cô. 
Cô cúi xuống nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nhưng cô lại khomngười xuống nhặt bức ảnh lên, nhìn vào ngày chụp được in phía sau, cườigượng gạo: “Ồ? Đây không phải là Trần Tư Y sao? Mấy năm trước các ngườitừng hẹn hò à?” 
Tiêu Trí Viễn chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói gì. 
Tiêu Trí Viễn nhặt thêm vài bức nữa lên, mỗi một tấm ảnh nằm trongtay cô như nặng đến nghìn cân, cô cúi đầu, cố gắng hít thật sâu, cố gắng trong vài giây ngắn ngủi này nghĩ ra lý do thuyết phục khiến người tacó thể tin được. 
Cuối cùng Tiêu Trí Viễn cười nhạt: “Tang Tử Quan, nghĩ xong chưa? Màn kịch này diễn tiếp thế nào đây?” 
Ý cười nhạt nhẽo trên môi cuối cùng cũng hoàn toàn bay mất, Tử Quanđứng lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Là tôi tìm người chụp đấy. Anh ở bên ngoài oanh oanh yến yến, tại sao tôi không thể tìm người chụp?” 
“Nghe cô nói vậy, Tang Tử Quan, cô còn để tâm đến cuộc hôn nhân nàysao?” Tiêu Trí Viễn không giận mà chỉ cười, “Nhưng cái này thì sao?” 
Tử Quan đón lấy tờ giấy trong tay anh, thấy từ đầu tiên cô đã hiểurằng anh đã biết tất cả. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên trở nên rấtbình tĩnh: “Đây là đơn xin ly hôn tôi bảo luật sư phác thảo trước, vốnđịnh ngày mai đưa anh, anh phát hiện ra rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/1218267/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.