Tử Quan miễn cường cười cười: “Chuyện khi nào vậy, tớ đãquên cả rồi!” 
“Con bé đáng chết này, mất công tớ nhớ kỹ mọi chuyện của cậunhư vậy, cuối cùng đến khi kết hôn lại không thèm báo cho tớ một câu.” Phương Tựnghiến răng nghiến lợi, “Năm đó khi anh rể cầu hôn còn tìm tớ hỏi han vài chuyện,cậu có thấy có lỗi với tớ không?” 
“… Anh ấy tìm cậu hỏi han chuyện gì?” 
Những lời Phương Tự nói sau đó thực ra Tử Quan cũng khôngnghe được rõ ràng lắm. Bởi vì ngoài cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo tới, một tia chớpxẹt qua rồi sấm rền ầm ĩ như muốn xé rách bầu trời, trong giây lát tiếng ầm ĩ ấyđập thẳng vào tai cô. 
Tử Quan cúp máy, cuộn người vào trong chăn, cô không thể khốngchế cơ thể mình bắt đầu run rẩy. Nói ra cũng thật kỳ lạ, trước đây mỗi khi thấysấm sét cô chỉ cần bế con gái đến bên cạnh, cơ thể mũm mĩm của cô bé ghé sátvào lòng cô là ngay lập tức sẽ thấy bình an. 
Nhưng hôm nay, Lạc Lạc không có nhà. 
Tử Quan trở mình rồi ngồi dậy, bật đèn bàn, mở ngăn kéo tủ đầugiường, tâm trạng rối bời tìm cái nút tai và cái che mắt. Nhưng tìm tòi hồi lâucũng chỉ thấy được một bên nút tai, cô hơi sốt ruột, kéo mạnh lôi cả ngăn kéora, rồi đổ hết những thứ trong đó ra luôn. Đèn bàn đang sáng bỗng nhiên tắtngúm, Tử Quan đang vùi đầu tìm đồ vừa vặn quay đầu ra, ngoài cửa sổ chợt xuấthiện một tia sáng lóe lên bất ngờ rồi sấm đánh ầm một cái như muốn xé rách cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/1218265/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.