Sau giây phút hàn huyên chóng vánh, hai anh em nhà An Di cùng nhau ngồi nghỉ mát dưới một gốc cây ven đường.
"Anh vẫn khỏe chứ? Công việc ở xưởng sản xuất có tốt hay không?" Cô gái dịu dàng nhìn Nhật Khôi lên tiếng hỏi trước.
"Vẫn tốt. Còn em thì sao?"
"Em á? Em vẫn như vậy thôi." An Di hồn nhiên mỉm cười nhìn anh trai: "Đã nộp đơn xin việc ở một vài công ty du lịch và đang chờ kết quả. Em nghĩ đến lúc em đi làm rồi sẽ không có nhiều thời gian như bây giờ. Anh cũng biết.. đặc thù của nghề du lịch rồi đấy."
Nghe câu trả lời của An Di, Nhật Khôi khẽ nhíu mày, dường như đây không phải là đáp án mà anh đang mong đợi.
Im lặng một lúc, Nhật Khôi quả quyết mở miệng hỏi thẳng vấn đề mà bản thân để tâm nhất.
"Em không suy nghĩ về chuyện anh đã nói hôm trước sao?"
Bị anh trai hỏi trúng chỗ ngứa, An Di lại lâm vào trầm mặc, cô biết đối diện với anh lần này, cô không thể nào trốn tránh được nữa. Thôi thì.. đành cho anh một câu trả lời dứt khoát vậy.
Nghĩ như thế, cô gái ngẩng đầu thở dài một hơi mỉm cười đáp khẽ:
"Có ạ."
"Có? Có.. nhưng em vẫn không thay đổi quyết định của mình?"
Nhật Khôi có chút tức giận ngắt lời cô gái, anh hơi cúi đầu, hít thở thật sâu nhằm điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa mở miệng.
"Tuy không nói ra, nhưng anh biết ba mẹ rất mong em có thể về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-duong-mim-cuoi/2918347/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.