Vài ngày sau, Lục Chinh và Vân Miểu về đến thành phố N.
Mùa thu đã đến, thời tiết trong lành mát mẻ, lá cây ngô đồng ở hai bên trục đường chính đều chuyển sang màu vàng chanh, làm nổi bật bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu.
Vân Miểu hạ kính cửa sổ, để gió trên phố thổi vào trong xe, dịu nhẹ dễ chịu, năm tháng tươi đẹp trong sách nói chắc cũng chính là khung cảnh trước mắt này.
Vân Miểu dừng xe ở một cột đèn xanh đèn đỏ, nhìn biển quảng cáo to lớn trước mặt, cảm thán: “Rời khỏi nhà mới biết gia đình đáng quý.”
Lục Chinh xoa đầu cô: “Bây giờ đã về rồi.”
Vân Miểu nắm lấy tay anh, cong môi, đôi mắt lấp lánh: “Ừ.”
Khi đi ngang qua cột mốc của thành phố N, Vân Miểu có cảm giác tựa như thời gian giao thoa.
Năm đó Lục Chinh xuống quê đón cô về, chính là đi con đường này.
Lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, Lục Chinh cũng chẳng qua mới hai mươi lăm, suốt đường đi cô nhìn trộm anh mấy trăm lần, trong lòng đều là kế hoạch sau này trưởng thành sẽ gả cho anh.
Lên kế hoạch rồi lại buồn rầu, dù sao tuổi tác của hai người cũng cách biệt nhiều như thế…
Giờ đây, không ngờ giấc mơ đã trở thành sự thật, Lục Chinh đã thật sự trở thành chồng của cô rồi.
Lục Chinh nhướng mày: “Em đang cười trộm cái gì đấy?”
“Em đang nghĩ thời gian thật kỳ diệu.” Biến chuyện không thể thành có thể, biến người xa lạ trở thành người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3556420/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.