Lúc chuẩn bị rời đi, Lục Chinh quay trở lại.
Khi đi ra thì anh đã đổi sang bộ quần áo chống đạn màu đen.
Lần trước Vân Miểu nhìn thấy anh mặc bộ đồng phục này là vào chín năm trước.
Năm tháng không lấy đi vẻ đẹp trai của anh, nhưng lại tăng thêm sự chững chạc trên người anh. Quá khứ và hiện tai xếp chồng lên nhau, Vân Miểu nhìn đến ngẩn người.
Lục Chinh cụp mắt nhìn cô: “Miểu Miểu, em đang nhìn gì thế?”
Vân Miểu nhướng mày: “Nhìn anh đó, không cho nhìn hả?”
Lục Chinh: “Cho, em cứ nhìn thoải mái.”
Vân Miểu: “Vậy còn nghe được.”
Lục Chinh ra hiệu bảo cô nhấc cánh tay lên, anh mở áo chống đạn trong tay ra, mặc lên cho cô.
Anh đã giúp cô lấy size nhỏ nhất, nhưng khi mặc vào vẫn hơi rộng.
Sợi dây hai bên hông cần điều chỉnh, anh khom người cẩn thận chỉnh lại cho cô.
Vân Miểu: “Sẽ gặp được ông ta chứ?”
Lục Chinh: “Chưa chắc, nhưng để an toàn thì vẫn nên mặc vào.”
Sợi dây trên hông đã được chỉnh xong, anh đứng dậy chỉnh lại dây đai ở đầu vai cho cô.
Chiều cao của Vân Miểu gần đến vai anh, lúc Lục Chinh cúi đầu chỉnh dây đai ở vai cô, mặt hai người rất gần nhau.
Vân Miểu yên lặng nhìn anh.
Từ lông mày đến cằm, mỗi đường nét đều sắc bén, thanh thoát và đẹp mắt, đặc biệt là đôi mắt kia, “gió nhẹ thổi gợn sóng lăn tăn, tựa như bầu trời đầy ánh sao”. .
Anh điều chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3546213/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.