Lục Chinh và Vân Miểu nhận được tin, lập tức lái xe đến đội.
Cảnh sát cấp lớn cấp nhỏ đều đến không ít, khắp phòng toàn là người. Bọn họ trông thấy Lục Chinh đi vào, bèn chủ động nhường đường cho anh: “Đội trưởng Lục.”
Nhân viên thẩm vấn Ngô Viễn Ba trông thấy Lục Chinh, lập tức nói sự thật: “Đội trưởng Lục, cục trưởng Ngô… Nghi phạm nói mình muốn uống nước, tôi chỉ ra ngoài có hai phút, trở về thì ông ta đã đập đầu vào tường…”
Lục Chinh: “Ra ngoài không để lại người canh chừng à?”
Sắc mặt của cảnh sát kia trắng bệch.
Khi thẩm vấn nghi phạm, yêu cầu bắt buộc phải có ít nhất một cảnh sát đi cùng suốt quá trinh.
“Tôi nghĩ chỉ mất một hai phút, không có việc gì cả. Ai mà biết được…”
Phòng thẩm vấn có lắp camera ba trăm sáu mươi độ, suốt quá trình đều ghi âm ghi hình, cảnh sát kia không nói dối.
Tình huống thế này, nếu như truy tố trách nhiệm, ít nhất sẽ bị phạt ba năm tội xao nhãng nhiệm vụ, nếu nghiêm trọng có thể bị xử phạt bảy năm trở lên.
Lục Chinh: “Không làm tròn trách nhiệm, đi bàn giao công việc rồi nộp đơn xin từ chức đi.”
Cảnh sát kia gật đầu, không lên tiếng, đây đã là xử phạt nhẹ nhất rồi.
Vân Miểu ngước mắt nhìn, căn phòng thẩm vấn kia u ám, tạm thời bị kéo dây phong tỏa màu vàng, mùi máu tanh bên trong rất nặng.
Lục Chinh nhìn Vân Miểu một cái: “Em ở ngoài đợi anh.”
Vân Miểu gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3546211/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.