Sau khi chiếc xe Buick kia bắn trúng Lục Chinh thì hoàn toàn biến mất vào màn đêm đen.
Mùi máu tanh trong không khí càng ngày càng nồng…
Máu, mùi máu hăng, ở chóp mũi, lòng bàn tay, trên môi, ở bất cứ nơi đâu.
Hình ảnh vợ chồng Kha Nghiêm Hồng nằm trong vũng máu trở nên vặn vẹo thành vô số những mảnh kính vỡ. Mỗi một mảnh kính đều có người đang nói chuyện, bọn họ trùng điệp lên nhau, ồn ào sắc nhọn.
“Nếu không phải biết con gái ông ta chuyển trường, chúng ta chưa chắc có thể tìm được ông ta nhanh như thế.”
“Đứa trẻ cắn người phải chịu trừng phạt.”
“Nhìn đi, màu sắc của máu đẹp biết mấy.”
“Máu của người tốt có vị ngọt, mày nếm thử xem.”
“Phản ứng của mày rất thú vị, tao sẽ không để mày chết dễ vậy đâu…”
“Hưởng thụ bóng đêm và nỗi sợ hãi vô tận này đi.”
Vân Miểu rúc mình vào lòng Lục Chinh, không kìm được mà run rẩy. Anh không quan tâm cảm giác yếu đuối và đau đớn khi bị trúng đạn, liên tục gọi tên cô.
Vân Miểu nắm bắt được một giọng nói quen thuộc từ trong những âm thanh hỗn loạn kia.
Vào khoảnh khắc đó, khung cảnh đen thui đã được ánh sáng chém ra một kẽ hở, cô liều mạng chạy về nơi ánh sáng kia.
Vô số mảnh vỡ bị cô giẫm dưới chân.
Lục Chinh.
Anh đứng bên trong luồng ánh sáng yếu ớt kia, dang rộng vòng tay với cô.
Vân Miểu bị giọng nói kia kéo trở về hiện thực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3546209/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.