Xe lại lái lên đường lớn, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ như dệt kim, trong xe mát mẻ.
Vân Miểu vẫn không hiểu Lục Chinh đang nghĩ gì trong bụng: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng điệu của Lục Chinh nhẹ nhõm: “Về nhà ngủ.”
Vân Miểu liếc nhìn anh: “Anh không quản thật à? Để Ngô Viễn Ba tự mình điều tra, chẳng phải cho ông ta cơ hội tiêu hủy chứng cứ sao?”
Lục Chinh: “So với việc kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chi bằng để ông ta đứng dưới ánh nắng mặt trời.”
Vân Miểu giãn lông mày: “Anh nói cũng đúng.”
*
Ba ngày hai đêm đều bôn ba trên đường, cơ thể đã thối rồi. Vân Miểu vào cửa, trực tiếp ôm quần áo đi tắm.
Lục Chinh bảo Vân Chinh kiểm tra camera mấy ngày gần đây.
Tám giờ hai mươi phút tối qua, có người đã đến.
Cũng giống như lần trước, người kia mặc đồ rất kín đáo, đeo kính đen và khẩu trang. Ông ta đứng ngoài cửa gõ vài cái, xác nhận không có ai ở nhà thì rời đi, ông ta dừng ở đó khoảng năm sáu phút.
Lục Chinh chỉnh tốc độ phát chậm lại, nhìn từng cảnh.
Khi Vân Miểu đi ra khỏi nhà tắm, Lục Chinh đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô lấy ghế ngồi xuống bên cạnh anh: “Là ông ta?”
Lục Chinh: “Ừ, lúc trước cũng đến một lần rồi.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Chuyện khi nào vậy?”
Lục Chinh: “Không lâu trước kia.”
Vân Miểu cong môi: “Chính vì nguyên nhân này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3545329/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.