Thành phố N bước ra từ trong cơn mưa dai dẳng, cắm đầu vào cái ôm của mùa hè oi ả, nhiệt độ lao thẳng đến bốn mươi độ.
Thời tiết này chỉ thích hợp đứng dưới máy lạnh hưởng khí lạnh, ăn kem. Các khu danh lam thắng cảnh của thành phố N ngoại trừ hồ bơi có một đống “sủi cảo” (*),những khu vực khác ban ngày gần như không có người gì cả.
(*) Sủi cảo: Ý chỉ quá nhiều người, quá đông đúc.
Khoảng thời gian gần đây, thành phố N không xảy ra vụ án nghiêm trọng nào, tổ trọng án của đám người Lục Chinh hiếm khi được rảnh rỗi hai ngày.
Mười năm trước, vào mùa này, bọn họ nhận được báo án nhiều nhất chính là ăn trộm lẻn vào nhà và cướp giật.
Hiện nay đang là thời đại thanh toán điện tử, tội phạm trộm cắp, cướp giật đều bị ép đổi ngành hết rồi.
Trong đội có rất nhiều vụ án không có đầu mối nhiều năm, có một số đã vượt qua thời gian truy tố, còn một số thì thiếu bằng chứng, chưa được giải quyết.
Vốn dĩ những vụ án này đã tích bụi nhiều năm này không ai hỏi thăm đến, nhưng tổ trọng án của Lục Chinh lại bắt đầu điều tra lại.
Vụ án cũ nên quá trình điều tra có phần phức tạp hơn, cần phải nhờ sự giúp đỡ của khoa học công nghệ tân tiến.
Vân Miểu trực tiếp bị anh mượn từ sở nghiên cứu bên kia về.
Cái hôm Vân Miểu vào tổ trọng án, Lưu Vũ ngạc nhiên đến mức mồm há thành chữ O, anh ta vô cùng khâm phục Lục Chinh!
Bạn nghĩ thử xem, lợi hại biết mấy! Người ta cua gái cùng lắm là mời ăn cơm, xem phim. Lục Chinh thì hay rồi, trực tiếp mời người ta đến cục cảnh sát làm việc, chức vụ và thẻ cơm không thiếu món nào, chỉ thiếu việc phát quần áo và mã số cảnh sát nữa thôi.
Từ sau khi Vân Miểu tới, cuối cùng vị “Diêm Vương” này của bọn họ cũng có chút tình người rồi. Lưu Vũ đã nhậm chức được mấy năm, hiếm khi được tan làm đúng giờ, hầu như đều tập trung vào khoảng thời gian dạo gần đây hết rồi.
Có điều, cũng có chỗ xấu… Khí thế lạnh lùng như tảng băng của Lục Chinh yếu đi rất nhiều, hàng năm bên ngoài phòng làm việc của bọn họ luôn là nơi mát mẻ nhất, nhưng năm nay máy lạnh chỉnh đến hai mươi sáu độ vẫn như chưa mở vậy.
Lưu Vũ ôm chồng tài liệu đi vào, đứng hóng mát ở dưới máy lạnh: “Cảm ơn quốc thái dân an để tôi tránh được qua mùa hè nóng nực này. Mấy người biết không? Ước mơ lúc nhỏ của tôi chính là bảo vệ hòa bình thế giới.”
Hà Tư Nghiên bĩu môi: “Tôi nhớ, lần trước anh còn nói ước mơ lúc nhỏ của anh là làm nhà khoa học.”
Lưu Vũ cười: “Ước mơ của tôi hơi nhiều mà, vớt được cái nào hay cái đó.”
Hà Tư Nghiên: “Được rồi đó, đơn thuần là anh suy nghĩ lung tung, không gọi là ước mơ gì cả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Vũ: “Này, Hà Tư Nghiên, cô có bệnh phải không?”
Hà Tư Nghiên: “Anh mới có bệnh đó.”
Vân Miểu ở bên cạnh nghe thấy thì không nhịn được cười.
Hà Tư Nghiên thấy cô cười, đột nhiên hỏi: “Chị Kha, ước mơ lúc nhỏ của chị là gì thế? Là làm bậc thầy về người máy sao?”
Lục Chinh nhìn cô một cái.
Anh cũng tò mò đáp án của câu hỏi này.
Vân Miểu suy nghĩ một lúc, cô đáp: “Không có, hình như lúc nhỏ tôi không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ thích chơi máy móc. Sau này, cũng vì cơ duyên tình cờ, tiếp xúc với người máy.”
Bố mẹ cô không có yêu cầu gì đối với cô, chỉ cần cô vui vẻ khỏe mạnh là được, chơi đùa với máy móc đơn thuần là sở thích mà thôi.
Vân Miểu lựa chọn người máy, thực ra là vì có Lục Chinh dẫn dắt, giáo viên dạy lập trình của cô đều là anh mời về.
Nếu không phải Lục Chinh, bây giờ có lẽ cô đã dừng lại ở trình độ tháo dỡ các loại máy móc, chứ không tiến sâu vào nghiên cứu, cũng sẽ không có sự xuất hiện của người máy Vân Chinh.
Nói ở một mức độ nào đó, Lục Chinh đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cô, dắt cô bước lên tầm cao hơn.
“Haizzz, thật là càng nghe càng giống như đang khoe khoang.” Lưu Vũ cảm thán.
Vân Miểu cười: “Cũng không hẳn vậy.” Cô chỉ có phần may mắn, bởi vì cô gặp được Lục Chinh.
Hồ sơ có hơi nhiều, bọn họ đã sắp xếp rất lâu rồi, Vân Miểu tìm kiếm ghi chép miêu tả tỉ mỉ về đặc điểm bề ngoài của những kẻ tình nghi kia, rồi dùng kỹ thuật 3D để xây dựng khuôn.
Những miêu tả kia quá qua loa, đây cũng là nguyên nhân bao nhiêu năm nay rất khó chắc chắn thân phận của kẻ tình nghi.
Vân Miểu đọc hết tất cả hồ sơ trong mười năm gần đây, đáp án có được giống hệt như Lục Chinh trước kia.
Ghi chép có liên quan đến rắn đỏ, một dòng cũng không tìm thấy, không biết là bị người ta cố ý che giấu, hay là căn bản không hề có.
Mặt trời dần lặn xuống phía tây, ánh hoàng hôn chiếu vào trong. Nền gạch đá màu trắng bỗng chốc được mạ lên một lớp sơn màu cam.
Lại đến giờ tan làm rồi, Hà Tư Nghiên thay lại quần áo của mình, đi ra: “Hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
Lưu Vũ: “Ủa? Cảnh sát Hà, hôm nay hào phóng nha.”
Hà Tư Nghiên: “Căn nhà tôi mới mua đã lắp đặt xong rồi, hai hôm nay định dọn nhà, mọi người đến chỗ tôi vui chơi chút.”
Lưu Vũ: “Chúc mừng nha, dời đến chỗ ở tốt.”
Hà Tư Nghiên: “Tôi nấu cơm không ngon lắm, chúng ta ra ngoài ăn đi, kết thúc thì đi hát karaoke.”
Lưu Vũ: “Được đấy, cảnh sát Hà, lấy thêm chút bia rượu là có cảm giác ăn chơi vô độ rồi.”
Vân Miểu cười: “Chuyển nhà là chuyện vui, đương nhiên phải vui vẻ chút rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Tư Nghiên ôm cánh tay Vân Miểu, cười nói: “Vẫn là chị Kha hiểu em.”
Lục Chinh thích yên tĩnh, thường ngày không thích đến những nơi ồn ào kia, nhưng Vân Miểu muốn đi, nên anh cũng không từ chối.
Xe lái đến cao ốc Minh Đô, Lục Chinh dừng xe, nhanh chóng vòng qua đầu xe, duỗi tay ôm lấy hông cô.
Giờ cơm tối, hầm xe dưới trung tâm thương mại vô cùng bận rộn, xe lái ra lái vào, từ đầu đến cuối Lục Chinh luôn bảo vệ cô ở bên cách xa đường xe chạy.
Dạo gần đây bọn họ ăn cơm chó no rồi, đội trưởng Lục đối xử với Vân Miểu quả thật có thể dùng từ nuông chiều để hình dung, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Haizzz, hết cách rồi, người đàn ông già lần đầu yêu đương chính là săn sóc như vậy đó.
Phải cho bọn họ chút thời gian tự do.
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đi đến cửa hàng nước ngọt, Lục Chinh và Vân Miểu đứng bên đường đợi hai người kia. Lục Chinh không có ý định muốn buông cô ra.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, truyền qua lớp vải mỏng.
Vân Miểu: “Lục Chinh, chỗ này khắp nơi đều có camera, chắc ông ta sẽ không xuất hiện ở đây để ra tay đâu.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu: “Không có nguy hiểm, anh có thể không cần ôm em suốt nữa.”
Lục Chinh nhướng mày: “Miểu Miểu, ai nói anh ôm em vì muốn bảo vệ em? Không thể vì anh thích em à?”
Vân Miểu cười: “Lục Chinh, anh suốt ngày nói thích không thấy chán à?”
Lục Chinh buông hông cô ra, nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi quần. Cách một lớp vải mỏng, Vân Miểu chạm vào cơ bắp cứng rắn trên đùi anh.
Cô muốn rút tay về nhưng túi quần quá chật, cô lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, không thể nào rút ra được.
Một lúc sau, Lục Chinh bật cười nói: “Trả nợ, không chán.”
“Trả nợ gì?” Vân Miểu tò mò hỏi.
Lục Chinh: “Nợ tình đó. Miểu Miểu, tổng cộng em nói thích anh một trăm hai mươi chín lần.”
Vân Miểu cau mày: “Nhiều vậy sao?”
Khi cô còn trẻ, quả thực đầu óc cứ nghĩ đến liền tỏ tình, rất nhiều lần, nhưng chắc chắn không nhiều như vậy. Người này đang ăn nói phóng đại.
Lông mày sắc bén của Lục Chinh hơi nhếch lên, giọng điệu có chút nuông chiều: “Ừ, anh tự cộng thêm tiền lãi vào. Hết cách rồi, nợ em đâu thể không trả được.”
Vân Miểu: “...”
Lúc này, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đã mua đồ xong, quay trở lại.
Cuối cùng Lục Chinh cũng chịu buông Vân Miểu ra.
Hà Tư Nghiên đưa hai ly giấy qua: “Lão đại, sữa dừa khoai môn Ngũ Bảo chỉ còn lại ba phần, nên em mua cho anh khoai môn đậu đỏ rồi.”
Lục Chinh: “Không sao, tôi có thể uống của bạn gái."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]