Vài phút sau, Vân Miểu trở lại phòng thẩm vấn ở một bên khác.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa, ánh sáng trong phòng u ám. Không biết từ khi nào trên bàn đã thắp một ngọn đèn, ánh sáng chói mắt, chiếu thẳng vào Phòng Dã Trạch.
Lục Chinh ngồi trong bóng đêm ở đối diện, hàng mày xinh đẹp nhíu chặt, đôi mắt bên dưới mái tóc ngắn sắc bén hệt như chim ưng, tay anh cầm một cây bút bấm, ấn từng cái xuống mặt bàn.
Trong phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tiết tấu “tách tách” kia hệt như đồng hồ đếm ngược nào đó, vô cùng có cảm giác áp bức.
Phòng Dã Trạch ngồi đối diện, sau khi Lục Chinh không nói chuyện thì anh ta bỗng trở nên căng thẳng.
Nếu Lục Chinh nói chuyện, anh ta có thể phản bác, nhưng Lục Chinh lại không nói, anh giống hệt như thợ săn đã giăng sẵn cái bẫy, yên lặng chờ đợi gom lưới.
Sau khi Vân Miểu bước vào, khí thế áp bức trên người Lục Chinh đột nhiên giảm đi rất nhiều, trong đôi mắt là sự dịu dàng dễ nhận thấy. Anh kéo ghế gấp, ý bảo Vân Miểu ngồi xuống.
Phòng Dã Trạch thầm thở phào.
Vân Miểu đưa ghi chép thẩm vấn bên phía Lưu Vũ cho Lục Chinh, giọng điệu bình thản: “Khai rồi, oxit cacbon là Phòng Dã Trạch bảo cô ta lấy.”
Khi cô nói xong câu này, mặt Phòng Dã Trạch bỗng toát mồ hôi như mưa.
Lục Chinh cầm lấy ghi chép thẩm vấn trong tay cô, nhưng không vội mở ra xem, mà nhẹ nhàng nắm ngón tay cô: “Đói bụng chưa?”
Giọng điệu của anh khi nói chuyện với Vân Miểu rất dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ ác ma mà trước đó anh ta nhìn thấy.
Vân Miểu: “Vẫn ổn.”
Lục Chinh: “Mở điện thoại xem có gì muốn ăn không.”
Vân Miểu cong môi: “Được.”
Cô gái rất xinh đẹp, lúc cười lên càng đẹp hơn. Hai người không còn nói gì khác, nhưng có cảm giác ngọt ngào bí ẩn.
Có một khoảnh khắc, ngay cả Phòng Dã Trạch cũng nghi ngờ có phải bản thân đang ở phòng thẩm vấn hay không.
Lúc này, bỗng nhiên Lục Chinh ngẩng đầu nhìn về đối diện, Phòng Dã Trạch không bất ngờ gì mà va phải đôi mắt đen thẫm của anh, bên trong là sự lạnh lẽo, rét căm căm.
Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Bây giờ có thể nói sự thật rồi, đừng lãng phí thời gian của nhau.”
Phòng Dã Trạch: “Tôi không có…”
Lục Chinh lạnh lùng nói: “Anh có thể chống chế tiếp, bây giờ nhân chứng, vật chứng đã có đủ, khi nào nói rõ thì khi đó ra khỏi phòng thẩm vấn.”
Phòng Dã Trạch lau mồ hôi trên mặt: “Cảnh sát, là… Dương Viên nói dối, tôi không hề tìm cô ta lấy oxit cacbon…”
Lục Chinh lập tức phá vỡ sơ hở trong lời nói của anh ta: “Sao anh biết là Dương Viên?”
Từ lúc Vân Miểu bước vào không hề nhắc gì đến Dương Viên, trong cuộc thẩm vấn lúc trước của anh cũng không hề nhắc đến cô ta.
Phòng Dã Trạch nhất thời câm nín, sau lưng anh ta đã toát ra rất nhiều mồ hôi vì căng thẳng.
Lục Chinh: “Con gái anh rất đáng yêu, cách chết do oxit cacbon này quá tàn nhẫn, cả người đều là vết đỏ hồng. Con bé biết múa không? Lúc con bé múa chắc chắn là đáng yêu hơn.”
Phòng Dã Trạch nghe thấy anh nhắc đến con gái, trong mắt lướt qua tia đau khổ, cả ngươi khẽ run lên, anh ta cố gắng kìm nén cảm xúc, vẫn không định nhận tội.
Lục Chinh không nôn nóng, anh quay sang nhìn Vân Miểu ở bên cạnh: “Xem xong chưa?”
Vân Miểu gật đầu: “Đã chọn xong rồi.”
Lục Chinh: “Lát nữa ăn ở đây.”
Vân Miểu chống cằm, gật đầu: “Được.”
Lục Chinh nhìn Phòng Dã Trạch, anh hỏi: “Con gái anh thích ăn gì?”
“Khoai tây chiên và sườn chiên của nhà Kiều Đông.” Hồi ức liên tục khiến anh ta có chút không kìm được cảm xúc.
Lục Chinh nghiêng đầu: “Miểu Miểu, hai món này cũng gọi một phần đi.”
Vân Miểu: “Được.”
Qua hơn bốn mươi phút, món ăn Vân Miểu gọi lần lượt được giao đến. Vừa mở hộp nhựa ra, mùi thơm bỗng chốc lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của phòng thẩm vấn.
Lục Chinh tách đôi đũa dùng một lần, cùng với Vân Miểu ăn cơm trên chiếc bàn trong phòng thẩm vấn, suốt quá trình đều không quan tâm Phòng Dã Trạch.
Đã qua thời gian ăn trưa, Phòng Dã Trạch cũng cảm thấy đói rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh tiện tay mở hộp đựng khoai tây chiên và sườn chiên ở bên cạnh ra, mùi thơm quen thuộc ập thẳng vào mũi.
Khứu giác là thứ dễ khiến con người nhớ lại chuyện xưa nhất. Phòng Dã Trạch nhớ đến dáng vẻ con gái mỗi khi ăn sườn chiên, khuôn mặt đều là niềm vui, má cô bé phồng lên, chuyển động hệt như cá nóc nhỏ.
Nước mắt trực trào trong hốc mắt của Phòng Dã Trạch, Lục Chinh đẩy hộp sườn kia đến trước mặt anh ta một cách đúng lúc: “Cái này cho anh.”
Ngón tay Phòng Dã Trạch cử động, nhưng không ăn thật.
Bỗng nhiên Lục Chinh hỏi một câu không đầu không đuôi: “Hối hận không? Nếu không phải anh khăng khăng làm theo ý mình, có lẽ bây giờ con bé vẫn còn sống.”
Phòng Dã Trạch im lặng rất lâu, không trả lời.
Vân Miểu ăn cũng gần xong rồi, Lục Chinh dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, dắt tay cô ra ngoài: “Nghỉ ngơi chút đi, hôm nay dậy sớm quá rồi.”
Lục Chinh đút tay vào túi: “Anh ta sẽ khai thôi, không cần vội vàng.”
Vân Miểu nhướng mày: “Lục Chinh, anh đang đấu tâm lý với anh ta sao?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Lông mày Vân Miểu hơi nhếch lên: “Có tác dụng chứ?”
Lục Chinh sờ vầng trán nhẵn mịn của cô: “Anh thử rồi, sẽ hối hận.”
Vân Miểu hơi khó hiểu, cô hỏi: “Thử qua cái gì?”
Lục Chinh dừng bước, nhìn vào trong mắt cô. Bên ngoài hành lang dài nước mưa rơi tí tách, mắt anh cũng được nhuốm một lớp sương, mang theo cảm xúc không rõ ràng.
Giọng nói của Lục Chinh có hơi nhỏ: “Miểu Miểu, em thích ăn gì?”
Vân Miểu cười: “Vậy thì nhiều lắm, sủi cảo cá được tính là một món này, hạt kê chiên đường, chè xoài của Phương Ký…”
Lục Chinh nắm tay cô: “Vào cái tháng sau khi tiễn em đi, những món này anh đều đã đi ăn, mỗi khi ăn một món thì vô cùng hối hận.”
Vân Miểu nhìn anh: “Hối hận cái gì?”
Lục Chinh đưa tay cô đến bên miệng, hôn một cái: “Hối hận vì đã đưa em đi đến nơi xa như thế. Miểu Miểu, vốn dĩ em có thể trưởng thành ở nơi anh có thể nhìn thấy.”
Cổ họng Vân Miểu nghẹn ngào, lần đầu tiên cô nghe Lục Chinh nói những lời này. Trước giờ anh che giấu quá tốt, vẻ ngoài lạnh lùng, có đôi khi ngay cả nói chuyện cũng không nói với cô quá nhiều.
Có cơn gió thổi qua hành lang dài, thổi những hạt mưa nhỏ vào trong. Cô nhìn anh, một lúc sau thì mỉm cười hỏi anh: “Ngon không?”
Lục Chinh: “Ừ, ngoại trừ đậu hũ thối của Khổng Ất Kỷ, những món khác đều không tồi.”
Vân Miểu bật cười ra tiếng, không ngờ Lục Chinh lại đi ăn đậu hũ thối.
Anh gần như không kén ăn, thứ duy nhất không ăn chính là đậu hũ thối, gặp phải quầy bán đậu hũ thối sẽ ghét bỏ đi vòng đường khác, rất khó để tưởng tượng khung cảnh anh gắng gượng đi ăn đậu hũ thối sẽ như thế nào.
Vân Miểu: “Anh ăn hết rồi?”
Lục Chinh thở dài: “Chứ sao nữa?”
Ngón tay của Vân Miểu chỉ vào cúc áo thứ hai trên đồng phục cảnh sát của anh: “Lục Chinh, không ngờ anh lại thích em như vậy đấy?”
Lục Chinh nhìn cô, đôi mắt đen thẫm, một lúc sau anh nắm lấy tay cô: “Ừ.”
Vân Miểu giật lông mày: “Bây giờ thì thành thật lắm.”
Lục Chinh: “Miểu Miểu, lúc đó em còn quá nhỏ.”
Vân Miểu: “Vậy thì phải xem là so sánh với ai nữa chứ. So sánh với anh, bây giờ em cũng không lớn.”
Lục Chinh cười: “Ừ, em trưởng thành rồi.”
Bỗng nhiên Vân Miểu phát hiện trong lời nói của anh có ý tứ sâu xa: “Ý của anh là lúc trước từ chối em, thật sự là vì em còn nhỏ sao?”
Lục Chinh khẽ ho một cái, không trả lời câu hỏi này một cách chính diện, nhưng vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên.
Vân Miểu cực kỳ vui mừng, cô ngửa mặt, chăm chú nhìn anh: “Lục Chinh, hay là anh khai báo thời gian “phạm tội” cụ thể đi?”
Lục Chinh bị cô nhìn chằm chằm thì có chút ngại ngùng, bèn duỗi tay nhéo má cô, giọng điệu hơi bất lực: “Phạm tội cái gì?”
Mắt Vân Miểu đen láy: “Đương nhiên là… Yêu thầm em đó. Bây giờ em đã tìm được chứng cứ rồi, anh đừng hòng chống chế.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh bật cười: “Ừ, không chống chế.”
Vừa nghĩ đến trong lòng Lục Chinh thích cô, nhưng bề ngoài vẫn phải bày ra bộ dạng xa cách, cô không nhịn được mà muốn cười.
Vừa hay đang là giờ nghỉ trưa, Lưu Vũ và đám cảnh sát đi ra từ căn tin, đúng lúc đi ngang qua. Lưu Vũ thấy Vân Miểu cười, có hơi ngạc nhiên: “Cô Kha, có chuyện gì mà vui thế? Phòng Dã Trạch nhận tội rồi à?”
Vân Miểu: “Không có, là người khác nhận tội rồi.”
Lưu Vũ: “Người khác, ai vậy?”
Lục Chinh siết tay thành nắm đấm, đặt lên môi, ho nhẹ: “Có kết quả thẩm vấn Dương Viên rồi, viết xong báo cáo thì buổi chiều đưa cho tôi.”
Lông mày Lưu Vũ giật mạnh mấy cái: “Lão đại, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa mà.”
Lục Chinh: “Cảnh sát hình sự không có nghỉ ngơi.”
“...” Lục bóc lột!
Vân Miểu ở bên cạnh cười đến mức muốn nôn luôn rồi.
Lưu Vũ: “Cô Kha, cô mau kiếm chút chuyện cho lão đại bọn tôi làm đi, người ta yêu nhau, bạn gái đều phải làm trời làm đất, cô không giãy nảy lên với anh ấy, sao có thể khiến anh ấy một lòng một dạ với cô được?”
Vân Miểu nhướng mày: “Ồ? Vậy tôi nghĩ thử xem.”
Lục Chinh đá một cú qua, Lưu Vũ đã chuồn từ lâu rồi.
Vân Miểu vẫn đang cười.
Lục Chinh nhìn cô một cái.
Vân Miểu nhếch mày, giọng điệu thoải mái: “Hóa ra còn cần phải làm chút chuyện để anh một lòng một dạ à?”
Lục Chinh đi tới trước mặt cô, mũi chân hai người chạm vào nhau, Vân Miểu lùi về sau theo bản năng, nhưng bị Lục Chinh giữ đằng sau lại. Anh cong ngón tay đặt lên làn da sau gáy của cô, nhẹ nhàng ma sát, dòng điện yếu ớt theo đó lan tỏa khắp lưng.
Giây tiếp theo, anh cúi đầu, tiến lại gần.
Hơi thở nóng bừng phả bên tai cô: “Miểu Miểu, không cần phải giãy nảy lên, anh cũng sẽ một lòng một dạ với em.”
Anh nói xong, đôi môi đã lướt nhẹ qua vành tai hơi phiếm hồng của cô. Anh khẽ cười, giọng điệu vô cùng quyến rũ: “Còn nữa, Miểu Miểu, thứ anh nhẫn nhịn là phạm tội, không phải việc thích em. Bây giờ, không phải là phạm tội nữa rồi…”
Vân Miểu đứng im ở đó, khuôn mặt đỏ bừng.
Chỗ này người đi lại đông đúc, không ngờ Lục Chinh lại mặt dày như vậy. Cô đẩy anh, nhưng bị anh kéo vào trong lòng.
Người đi ngang qua đều sẽ chủ động chào hỏi với Lục Chinh: “Đội trưởng Lục, đang dỗ bạn gái à?”
“Ừ.” Lục Chinh không buông cô ra, ngược lại ôm cô chặt hơn.
Hai người chênh lệch chiều cao nhất định, nhìn như vậy giống như Vân Miểu xấu hổ núp trong lòng anh vậy.
Đám đông: “Bình thường cô Kha trông lạnh lùng, hóa ra lại xấu hổ như vậy à?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Bởi vì dựa quá gần, Vân Miểu có thể cảm nhận được sự phập phồng nơi lồng ngực khi Lục Chinh nói chuyện. Anh đang cười, quá xấu xa rồi.
Bỗng nhiên cô nhéo hông anh một cái.
Lục Chinh đau đớn, khua tay với người kia.
Cuối cùng sau khi Lục Chinh buông cô ra, Vân Miểu kiễng chân cắn một cái lên môi anh.
Thời gian cơm tối, Lục Chinh lại gọi sườn chiên và khoai tây chiên cho Phòng Dã Trạch.
Phòng Dã Trạch đói liền hai bữa, cuối cùng đã chịu ăn đồ.
Lục Chinh căn dặn tất cả mọi người không được phép đến phòng thẩm vấn, Phòng Dã Trạch ở bên trong yên lặng chờ đợi rất lâu.
Buổi tối, khi Lục Chinh quay lại, cuối cùng Phòng Dã Trạch đã chịu nói sự thật.
Một tháng trước, Đinh Diễm phát hiện anh ta ngoại tình, cãi nhau với anh ta một trận. Ngày hôm sau, cô ấy chủ động đề nghị ly hôn.
Anh ta không đồng ý.
Đinh Diễm tìm luật sư, khởi tố ly hôn.
Nếu như ly hôn, anh ta sẽ phải ra đi tay trắng, con gái cũng không để cho anh ta nuôi, tiền càng không. Bao nhiêu năm nay, sự cố gắng của anh ta ở nhà họ Đinh đều bị xóa sạch.
Phòng Dã Trạch siết chặt nắm đấm: “Nếu không phải tôi, xưởng này của nhà họ Đinh e rằng đã phá sản từ lâu rồi. Mặc dù xuất thân của tôi không bằng cô ta, nhưng không hề ăn không của nhà bọn họ. Có người đàn ông nào lại treo mãi trên một cái cây chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]