Lục Chinh lập tức đi xuống lầu.
Điện thoại chưa cúp đi, có thể nghe rõ tiếng thở và tiếng bước chân của anh vang lên trong điện thoại.
Vân Miểu bắt đầu thấy hơi đau đầu, nhưng đầu óc của cô vẫn tỉnh táo: “Phòng thí nghiệm trong cùng ở tầng hai, cửa bị khóa trái rồi, có lẽ cần phải phá cửa sổ, anh xem có công cụ nào vừa tay hay không.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Mùi kia càng ngày càng nồng, lồng ngực ngột ngạt, có hơi nghẹt thở. Vân Miểu ho càng dữ dội, hơi thở trở nên dồn dập.
Phòng thí nghiệm dọc đường đều đã khóa, căn bản không tìm được dụng cụ nào vừa tay cả. Lý trí của anh đang bị nuốt chửng từng chút một.
Vân Miểu nhắc nhở kịp thời: “Em nhớ ở lối đi cầu thang có chốt chữa cháy.”
Trong tầm mắt chỉ có một chốt chữa cháy, Lục Chinh mở nắp ra, lấy dây nước bên trong, chạy thẳng một đường, một đầu dây nước nối tiếp với súng nước kim loại.
Rất nhanh, anh đã đi tới trước cửa.
Cách một cánh cửa kính, anh nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô gái, đôi mắt kia đen láy như ngôi sao, vẻ mặt tĩnh lặng như lần đầu mới quen, trái tim của anh đột nhiên thắt lại, đau đớn.
“Miểu Miểu…” Anh gọi cô trong điện thoại.
Vân Miểu nhìn anh qua tấm kính cửa sổ: “Ừ.”
“Lùi về sau, đứng ở cửa sổ bên kia, xoay người lại.”
Vân Miểu làm theo lời anh, Lục Chinh nhanh chóng ném dây nước trong tay, đập mạnh vào cánh cửa sổ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3537277/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.