Hơi nóng bốc lên nghi ngút, cả căn nhà toàn là mùi thức ăn thơm lừng.
Trong tủ lạnh của Vân Miểu có bia lên men đựng trong chai, cô mang ra để vài chai trước mặt mỗi người.
Hà Tư Nghiên đọc chữ trên chai bia kia, toàn bộ đều là những con chữ cô ấy không biết. Là bia nhập khẩu, nhìn đã biết không phải loại rẻ tiền, dụng cụ ăn uống trên bàn cũng rất tinh tế.
Nắp chai bia hơi khó mở, trên bàn không có đồ khui, Lưu Vũ lại không tiện dùng mép bàn của Vân Miểu để mở chai.
Người máy Vân Chinh nhận lấy chai bia trong tay anh ta, ngón tay kim loại bóp chặt, nhấc lên trên, đã mở ra một cách nhẹ nhàng. Ga bên trong tràn ra, mùi bia thoang thoảng lan tỏa.
Lưu Vũ không kìm được “woa” một tiếng.
Máy cảm ứng trên đầu người máy chuyển động, giống hệt như đang nhìn anh ta: “Anh không nên nói woa, mà nên nói cảm ơn.”
Lưu Vũ ngây ngốc lần nữa, trí tuệ nhân tạo lợi hại như thế sao?
Không biết có phải ảo giác hay không mà người máy này trông giống như biết suy nghĩ vậy.
Vân Miểu nhắc nhở kịp thời: “Vân Chinh, em vào phòng trước đi.”
Đây là lần đầu tiên người máy Vân Chinh trông thấy nhiều người như vậy, bỗng nhiên bị Vân Miểu đuổi đi thì không vui cho lắm. Máy cảm ứng trên đầu người máy cụp xuống, dáng vẻ đó trông buồn tủi, vô tội lại ấm ức.
Lục Chinh: “Nhóc cũng không cản trở việc gì cả, để nó ở đây mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3523262/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.