Ra khỏi cục cảnh sát đã hơn bốn giờ sáng.
Mưa đã ngừng rơi, mặt trời vẫn chưa ló dạng, mặt trăng vẫn treo trên bầu trời, gió lạnh thổi lướt qua mặt. Thỉnh thoảng trên con đường có xe buýt ban đêm lái qua, xung quanh yên tĩnh, trong bụi cây trên đỉnh đầu có thể nghe thấy tiếng chim kêu chíp chíp.
Vân Miểu đứng dưới gốc cây đó nhìn lên trên: “Em mới phát hiện, hóa ra chỗ này có chim.”
Lục Chinh dừng bước bên cạnh cô: “Vẫn luôn có mà.”
Giọng nói của Vân Miểu có hơi lười biếng: “Ồ. Có thể là trước giờ em chưa ra ngoài sớm như vậy.”
Lục Chinh nhìn theo ánh mắt của cô: “Con đang kêu là chim cút, con nhảy tới nhảy lui là chim xanh mỏ đỏ.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Anh còn nghiên cứu cả những thứ này sao?”
Lục Chinh cười: “Cứ nhìn thấy mãi, nên tiện tay tìm hiểu một chút.”
Cũng phải, nếp sống sinh hoạt của cô có quy luật, hiếm khi ra ngoài lúc bốn giờ sáng. Lục Chinh thì khác, anh là cảnh sát hình sự, hai mươi tư tiếng đồng hồ phải chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Vân Miểu ngáp liên tục hai cái, lấy chìa khóa trong túi xách ra: “Đi thôi, trở về ngủ bù một giấc.”
Lục Chinh lấy chìa khóa trong tay cô đi: “Được.”
Vân Miểu: “Sao anh lại cầm chìa khóa của em?”
Lục Chinh: “Em ngủ một lúc đi, anh lái cho.”
Vân Miểu: “Không phải anh nói mình không biết lái xe có cần tự động à?”
Lục Chinh mặt không đỏ, tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3516556/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.