Vân Miểu chau mày: “Sao lại là anh ta? Tối ngày 18, chúng ta còn từng gặp mặt.” 
“Ừ, lúc đó Lệ Yên vẫn còn sống.” Con ngươi Lục Chinh u tối: “Sau khi anh ta gặp chúng ta xong, lại đến hẻm Vĩnh An. Nếu anh suy luận không sai, tối ngày 17, rất có khả năng Lệ Yên ở trong nhà anh ta.” 
Vân Miểu: “Cái gì?” 
Lục Chinh: “Lệ Yên rất có khả năng tạo ra vở kịch tự sát để rút lui khỏi giới giải trí, tối ngày 18 anh ta xuất hiện trước mặt chúng ta đều vì phối hợp với vở kịch giả chết của cô ấy.” 
Cho nên mới có bức di thư của Lệ Yên kia. 
Sáng ngày 19, anh ta dựa vào lời nói một ngày trước của Hoắc Diệp, tạo ra hiện tượng giả là Lệ Yên nhảy xuống biển.” 
Cản nhà kia của Lệ Yên thuê nguyên mười năm, bí mật của anh ta sẽ lưu giữ ở chỗ này ít nhất được mười năm, đợi sau khi hết hạn thuê nhà, anh ta lại thuê tiếp, vậy là có thể lưu giữ bí mật này ở đây mãi mãi… 
Hai người nói chuyện kỳ lạ, người khác căn bản nghe không hiểu. 
Lục Chinh: “Đi! Bắt anh ta.” 
Vân Miểu: “Được.” 
Hai người đến vội vàng, lại đi vội vàng. 
Chiếc xe Porsche lái nhanh trong màn đêm, tiếng động cơ kêu vang. 
Lục Chinh cong môi: “Miểu Miểu, chăm sóc trái tim người già chút đi.” 
Vân Miểu hơi giảm tốc độ, thế nhưng con số hiển thị trên thanh ga vẫn ngoài một trăm. 
Đến một chỗ đèn xanh đèn đỏ, Vân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3516390/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.