Rất nhanh Lục Chinh đã có phát hiện mới, Hàn Vi Quang hơn nửa tháng không ở nhà, nhưng hoa cỏ trước cửa vẫn nở rất tươi.
Mái hiên phía bắc này tuy rằng có thể phơi nắng, nhưng lại không hứng được nước mưa.
Lục Chinh bưng chậu cây trầu bà bên cạnh lên, mười mấy sợi bông dài rơi từ trong chậu hoa xuống, ướt sũng, rơi xuống mặt đất.
Anh nhìn theo hướng những sợi bông, phía dưới kệ kia có để một thùng nước, bên trong là các sợi bông nối nhau trong chậu hoa.
Đây là một thiết kế hút nước tinh xảo.
Nhìn màu sắc bị ngâm của sợi bông kia, thiết kế này đã tồn tại ở đây rất lâu rồi.
Hiện giờ chủ nhân không còn nữa, những bông hoa cỏ này vẫn xanh tươi như cũ, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy thổn thức.
Nước còn lại trong thùng đã không còn nhiều nữa, Lục Chinh lấy vòi nước bên cạnh bơm đầy một thùng nước, khom lưng cho những sợi bông kia vào trong.
Vân Miểu cụp mắt nhìn bóng lưng rộng của anh, con ngươi khẽ động.
Sự dịu dàng của Lục Chinh luôn giấu trong những chi tiết vụn vặt kia.
Cũng giống như năm đó, sau khi anh đưa cô trở về nhà bà nội, rõ ràng có thể không cần liên lạc nữa, nhưng cứ mỗi một tháng anh đều đến chỗ cô một chuyến.
Thời gian anh đến luôn không cố định, có lúc là giữa tháng, có lúc lại đầu tháng. Nhưng mỗi lần anh đến đều mang theo quà, gấu bông, hộp kẹo, bốt xinh đẹp, kẹp tóc, truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3513427/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.