Thời gian chớp mắt đã tới giữa tháng năm.
Di hài của Hàn Vi Quang đã được vận chuyển về nước, báo cáo do cảnh sát nước Thái cung cấp là chết đuối sau khi say rượu. Người nhà cảm thấy nghi ngờ về cái chết của Hàn Vi Quang, nên di hài được vận chuyển đến trung tâm giám định pháp y.
Vân Miểu lần đầu tiên đến chỗ này, tấm biển lớn màu trắng nền xanh dương vô cùng nổi bật.
Cảm giác công bằng, chính trực, khách quan kia vô cùng mãnh liệt.
Đi vào trong cửa kính, gạch đá màu trắng sáng trải dài đến tận trong cùng.
Nhân viên mặc áo blouse trắng đi tới đi lui, vô cùng bận rộn.
Lục Chinh là người quá quen thuộc của chỗ này, anh vừa vào cửa thì có người tới đón: “Tôi nói mà, sao hôm nay đi ra cửa lại nổ lốp xe, hóa ra là Lục Diêm Vương của nhà tôi đến rồi.”
Người nói chuyện này, vừa hay là người Vân Miểu quen biết, là bạn cùng phòng trước kia của Lục Chinh- Triệu Cần.
Mấy năm trước, anh ta từ đội trinh thám điều động đến bên này.
Triệu Cần cũng nhận ra Vân Miểu, lông mày cử động: “Ái chà, chị dâu?”
Vân Miểu: “Không ngờ anh vẫn còn nhớ?”
Triệu Cần: “Đương nhiên.” Chủ yếu là ấn tượng quá sâu sắc rồi.
Bắt đầu từ khi vào trường cảnh sát thì anh ta và Lục Chinh vẫn luôn ở chung một ký túc xá, cho dù Lục Chinh được nhiều cô gái yêu thích, nhưng cũng chỉ dẫn mỗi một cô gái này về ký túc xá của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3513177/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.