Căn chung cư này của Vân Miểu không lớn, hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm.
Sau khi Lục Chinh và người máy trở nên yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách nghe rất rõ ràng.
Anh hắng giọng, cảm thấy hơi nóng. Mùa này vẫn chưa đến lúc mở máy lạnh.
Trong tai cứ quanh quẩn tiếng nước chảy róc rách vô tình bắt được kia.
Anh phải tìm việc làm để dời sự chú ý mới được. Trên kệ bên cạnh sofa có một xấp giấy sudoku trống.
Lục Chinh lấy một tờ xuống, cầm bút mà Vân Miểu để trên bàn lên giải đố.
Nhưng suy nghĩ của anh không tập trung cho lắm, tính toán không chính xác.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện người máy Vân Chinh đang nhìn mình chằm chằm.
Lục Chinh: “Nhóc con, con nhìn chú làm gì?”
Người máy bóc phốt: “Chú ngốc quá, mỗi lần chủ nhân giải cái này đều không quá hai phút.”
Lục Chinh: “...”
Chắc Vân Miểu rất thường xuyên chơi, bên trên xấp giấy sudoku trống kia có để một chồng dày câu đố sudoku đã làm xong.
Đây là trò chơi giải tỏa áp lực mà trước kia anh dạy cho cô.
Lục Chinh chau mày: “Cô ấy thường làm?”
Vân Chinh: “Mỗi ngày.”
Lục Chinh ngẩng đầu nhìn về phía nhà tắm.
Đúng lúc Vân Miểu đi từ trong đó ra, cô vừa đi vừa cởi màng bọc thực phẩm bọc trên cánh tay ra, để lộ ra cánh tay hồng hào, mịn màng trong bộ đồ ở nhà ngắn tay…
Người máy bên cạnh lập tức thông báo: “Tít tít… Kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3511741/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.