Đi ra khỏi bệnh viện, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, mưa bão đã có xu hướng thành lũ lụt. Mặt đường thành một con sông, xe cộ đi lại cũng rất ít.
Màn đêm tối tăm như mực, hạt mưa như trân châu bị đứt đập vào nóc xe, thanh gạt nước trên tấm kính chắn gió đã chỉnh đến mức độ nhanh nhất, nhưng tầm mắt vẫn mơ hồ.
Vân Miểu thấy hơi bất an, cô liếc mắt nhìn Lục Chinh, nhưng mặt anh không có cảm xúc gì cả.
“Lục Chinh, mưa lớn như vậy, chuyện đứng canh ở thôn Thủy Đàm vẫn nên đổi hôm khác đi nhỉ?”
“Đau lòng cho anh à?”
Vân Miểu nói: “Mưa lớn, người bình thường sẽ không ra ngoài, anh đi cũng vô ích.”
“Được, vậy thì mai anh đi.”
Trong xe rất yên tĩnh, âm thanh phát trong xe vang lên một cách ngắt quãng.
“Chịu ảnh hưởng của mưa bão, đoạn đường từ Ứng Tân đến Thượng Nghiêu tích tụ lượng nước ngập đến hai mét, lực lượng phòng cháy chữa cháy của thành phố đã thực thi các biện pháp ứng phó. Người dân bị kẹt ở vịnh Liên Hoa, khu dân cư mới Thượng Nghiêu đã được sắp xếp đến tòa thí nghiệm của trường trung học phổ thông số một của tỉnh.”
Nhà của Lục Chinh ở vịnh Liên Hoa.
Vân Miểu nhìn anh một cái: “Nhà anh bị ngập rồi.”
Lông mày Lục Chinh hơi cử động, giọng điệu bình thản: “Ừ, không có nhà để về rồi.”
“Ở khách sạn tạm đi.” Cơn mưa này cũng đâu thể mưa mãi không tạnh được.
Giọng điệu Lục Chinh thản nhiên: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3511447/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.