Vân Miểu đóng cửa, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.
Vân Chinh liên kết với camera bên ngoài, sau khi Vân Miểu gõ vài cái, bụng người máy lập tức xuất hiện hình ảnh.
Lục Chinh vẫn chưa đi.
Hơn nữa anh còn đang cười!
“...”
Vân Chinh kiểm tra được khuôn mặt của Lục Chinh, lại vui mừng gọi: “Bố ơi!”
Sau khi Vân Chinh liên kết với camera, giọng nói cũng cộng hưởng với bên ngoài.
Thế là Lục Chinh ngẩng đầu nhìn camera bên trên, cười: “Nhóc con, biết rồi, bố sẽ không chối bỏ đâu.”
Vân Miểu: “!!!”
Cô lập tức tắt hệ thống liên kết của Vân Chinh.
Rất nhanh, Vân Chinh lắc lư cái đầu hỏi: “Chủ nhân, tại sao bố không ở chung với chúng ta?”
Vân Miểu lập tức sửa chữa: “Vân Chinh! Anh ấy không phải bố của em.”
Người máy Vân Chinh liên kết với kho số liệu lớn, nó tiến hành phân tích cảm xúc này của Vân Miểu.
Rất nhanh, nó nghiêng đầu nói: “Chị và bố cãi nhau rồi sao?”
“Không có…” Vân Miểu đỡ trán, mã code trọng tâm mà sửa thì rất tốn thời gian, tạm thời cô vẫn không thể quét sạch Lục Chinh ra khỏi đầu nhóc con này.
Đôi mắt màu xanh lam của người máy chớp lóe, có chút ủ rũ.
Vân Miểu nhìn dáng vẻ của nó, không kìm được mà đưa tay sờ đầu nó: “Người vừa nãy em gặp kia, anh ấy tên là Lục Chinh, lần sau gặp mặt không được gọi anh ấy là bố nữa.”
“Ồ.” Vân Chinh cử động cái đầu, trở lại dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3500006/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.