Lý Đại Bảo trông thấy Lục Chinh muốn cầm súng bèn xoay người, co giò bỏ chạy.
Lục Chinh nhảy qua lan can, đuổi theo bằng lối tắt, một chân đá anh ta ngã lăn xuống đất, vặn hai tay anh ta ra sau lưng, cây súng lạnh lẽo ngay lập tức ghì sau ót anh ta: “Đứng im!”
“Có gì từ từ nói, đừng bắn, đừng bắn, đừng bắn…”
Lục Chinh: “Đứng dậy, hai tay ôm đầu, ngồi xuống!”
Lý Đại Bảo không dám cẩu thả, làm theo lời anh nói, chân run như sàng trấu vậy.
Hai mươi phút sau, đám người Hà Tư Nghiên đến hiện trường, bộ phận kỹ thuật ở lại thuyền thu thập chứng cứ, Lý Đại Bảo bị bắt lên xe cảnh sát, đưa đi rồi.
Xe vẫn còn ở chỗ đập nước, Lục Chinh và Vân Miểu đi theo đường cũ trở về lấy xe.
Vừa nãy bị gây chuyện như thế, trên người Vân Miểu toàn là nước, mái tóc ướt sũng dán ở cổ, trông có hơi nhếch nhác.
Lục Chinh nghiêng đầu hỏi: “Lạnh không?”
Vân Miểu đáp: “Vẫn ổn.”
Lục Chinh đã cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô: “Thay của anh đi.”
Vân Miểu nhìn vào đáy mắt anh: “Vừa nãy em nói không lạnh…”
Lục Chinh hơi cử động lông mày: “Không lạnh cũng thay đi, tránh lại bị cảm.”
“...” Vân Miểu nhận lấy, ôm nó.
Lục Chinh vẫn luôn nhìn cô, thấy Vân Miểu chậm chạp không nhúc nhích, anh nhăn mày: “Miểu Miểu, lần này không phải đồng phục cảnh sát, hợp tình hợp lý hợp pháp.”
Vốn dĩ Vân Miểu định lên xe rồi thay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3500005/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.