Mời chú ăn cây kem…
Câu này người khác nói còn đỡ, nhưng ngặt nỗi lại là Lục Chinh.
Khá… Bất ngờ.
Quả thật như làm nũng vậy!
Tưởng tượng chút, bạn đi quán bar gọi một ly Whisky cực mạnh, hài lòng chuẩn bị đón nhận vị cay xè nơi cổ họng, uống một ngụm xuống lại phát hiện trong miệng đang ngậm nước ngọt.
Cảm giác hiện giờ của Vân Miểu là như vậy, cô suýt chút nữa còn cho rằng thính giác của bản thân có vấn đề.
Lục Chinh cho một tay vào túi, khóe môi cong lên: “Không nỡ à?”
Vân Miểu nhướng mày: “Đương nhiên là nỡ rồi.”
Lục Chinh nghe vậy ngoan ngoãn buông cổ tay cô ra, lấy gói thuốc trong túi áo, rút ra một điếu, đón gió, châm lửa.
“Dạo gần đây dạ dày không tốt lắm, có hơi kén ăn, khẩu vị thì không sao, nhưng hạn sử dụng nhất định phải mới. Ngày sản xuất của kem vượt quá một tháng, ăn vào sẽ không được thoải mái, giúp chú tìm nhé?”
“...” Mùa xuân vốn đã không bán nhiều kem, còn muốn ngày sản xuất phải mới…
Không cần nhìn cô cũng biết trong tủ lạnh này không thể nào có loại kem mà anh muốn.
Đang diễn vở gì thế?
Con người sắt đá làm màu à?
Lục Chinh thấy cô không nhúc nhích, bỗng búng tàn thuốc trong tay hỏi cô: “Quần áo hôm nay của chú đẹp không?”
Lúc này Vân Miểu mới chú ý đến anh không mặc đồng phục cảnh sát, áo jacket màu xanh lá đậm mở ra, để lộ chiếc áo thun đen trơn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3499994/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.