Dưới ánh đèn đường, bóng người thành đôi, tuyết đầy trời đã trở thành khung cảnh lãng mạn thời xưa.
Mà Tiết Bùi đứng một mình ở trên nền tuyết trắng, thời gian như dừng lại.
Người phát hiện ra Tiết Bùi là Lý Trú, hắn nâng nâng gọng kính, buông bàn tay đang vờn quanh sau lưng Chu Y Y, trong mắt hiện lên một bất ngờ: "Y Y, hình như tớ nhìn thấy Tiết Bùi."
Nhíu mày, theo bản năng Chu Y Y xoay người sang.
Trong nháy mắt cùng Tiết bùi 4 mắt nhìn nhau, có bông tuyết động ở bên vai cổ, trái tim có chút run lên không rõ nguyên nhân, giống như tiếng đàn dương cầm đột nhiên vang lên một trọng âm, rồi đột ngột im bặt, chỉ còn xót lại âm thanh hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc bất ngờ đến kia liền biến mất, cơ bản là cô 2 ngày nay đã lên kế hoạch nói cho Tiết Bùi, hiện tại xem ra, chẳng qua là nói trước kết quả mà thôi.
Chu Y Y với Lý Trú đi về phía Tiết Bùi, mà Tiết Bùi trong gió tuyết lại đốt một điếu thuốc, ngọn lửa nháy mắt vụt ra, hiện ra một dáng người anh tuấn nhưng mặt lại vô cùng yếu ớt, bật lửa chuyển động trong không gian, giống như một loại nhàm chán, Hư Trường thanh thế* để che giấu.
(* Hư trường thanh thế: Phô bày một lực lượng một cách rầm rộ, nhưng thực chất bên trong thì trống rỗng)
Khi đứng trước mặt Chu Y Y, sắc mặt Tiết Bùi đã nhanh chóng trở lại bình thường, mê mang hoảng loạn ở trên mặt vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-bat-dau-mat-di-em/3470603/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.