Lệ Tâm đặt chiếc cặp Jean lên một đầu ghế đá kê sát cổng Văn miếu, cởi áo khoác choàng lên người, tay trái đưa lên, mắt nhìn chằm chằm kim đồng hồ đang nhịp nhàng nhảy nhót.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Oa… Bây giờ vừa đúng năm giờ ba mươi phút sáng… Lệ Tâm kinh ngạc không khép được miệng, anh ta hôm nay lại đi trễ hơn cô.
Ây da… hôm nay mặt trời mọc đằng nào thế? Hay miền Nam nổi bão? Lệ Tâm vui sướng, khép mi quyết định tranh thủ ngủ thêm một chút nữa.
Một Giây…
Hai giây…
Ba giây…
Không thể ngủ được. Chẳng hiểu sao trong đầu Lệ Tâm lúc này chỉ có một hàng chữ chạy qua liên tục “Không phải anh ta gặp chuyện gì chứ?”
Lệ Tâm ngồi nhổm dậy, nhìn quanh. Tán lá trên đầu chao nghiêng, một giọt sương theo đà rơi xuống chạm nhẹ lên trán cô, mát lạnh. Lệ Tâm buồn bực, giơ tay quệt trán. Sẽ không phải anh ta xảy ra chuyện trên đường đến chứ? Lệ Tâm vò đầu, suy nghĩ đến những khả năng xấu nhất có thể xảy ra.
Khả năng thứ nhất: Bị tai nạn giao thông. Nghĩ tới đây, cô thấy lạnh hết cả người. Tình hình giao thông ở nơi đây tương đối phức tạp, đối với người lạ như anh ta thì khả năng này rất lớn. Lệ Tâm hoảng sợ đứng bật dậy khỏi ghế đá, chẳng quan tâm đến chiếc áo khoác đáng thương vừa rơi xuống đất, căng mắt nhìn hướng đường mỗi ngày Hạo Nhân sẽ tới. Con đường vắng lặng, hơi sương còn chưa tan hết, một vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khep-mi/2889664/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.