“Nhưng em đói.” -Trước mặt mỹ nữ nói những lời này đúng là thất lễ, nhưng trên người hắnkhông mang nhiều tiền theo, cho nên trước đó không mua gì ăn. Không cóbiện pháp, ai bảo hắn là trẻ con chứ? 
“Em đói?” - Ngụ ý là muốn cô dẫn hắn đi ăn sao? Một câu: ‘Không thể!’ - “Chị bảo chị thư ký giúp em gọi cơm hộp được không?” 
Trẻ con chính là dạng này, vừa hư vừa gọi ầm ĩ, cô chỉ cần nghe được tiếnghét như quỷ kêu của trẻ con liền dẫn đến chứng quá khích; hắn tốt nhấtlà ngoan một chút, cô cũng không hy vọng bản thân nhất thời không kiềmchế được mà phá hỏng hình tượng tao nhã. 
“Cơm hộp ăn ngon không ạ?” 
“Cũng không tệ lắm.” - Được ăn thì cười, đúng là trẻ con. 
“Được, vậy em chờ chị.” - Theo lời, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên sofa phòngkhách. Giương đôi mắt em bé tròn xoe nhìn chằm chằm vào mặt bàn thuỷtinh. 
Lan Hâm Ân có chút ngoài ý muốn thấy hắn lanh lợi như thế,gật gật đầu, gọi điện thoại phân phó một tiếng xong lập tức vùi đầu vàolàm việc, cùng bản kế hoạch quan trọng kia “chém giết” một hồi. 
Sau một lúc lâu thấy thư ký đi vào, cô mới giật mình nhớ ra có một đứa bé chờ ăn cơm trong phòng cô. 
Cô đứng dậy đã thấy đứa bé sớm ngủ thiếp đi trên sofa. 
“Tổng giám đốc, chị muốn gọi cậu bé dậy không?” 
Lan Hâm Ân thở dài một hơi, lắc đầu - “Không cần, đợi lát nữa tôi dẫn cậubé về nhà.” - Để thư ký đi trước, cô bất đắc dĩ tắt máy tính, ngồi trênsofa liếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kheo-du-nu-tong-giam-doc/739623/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.