Nghe Du An Khải nói đầy bình thản, Trương Thần và Du An Kỳ cũng không khỏi bất ngờ. Chuyện này cô luôn che dấu, làm sao chúng lại biết? Cô hỏi với giọng hoang mang:
- Làm sao các con biết?
- Chỉ cần là thứ con muốn biết, con nhất định sẽ làm rõ cho đến cùng.
Vẫn với giọng nói thản nhiên ấy, An Kỳ nghe xong liền lén liếc sang Trương Thần, thầm nghĩ:
" Không biết là giống ai... "
- An Khải, An Nhiên, đêm nay ba phải ở lại với mẹ, không thể đưa hai đứa về được. Ba sẽ bảo Peter đưa hai đứa về nghỉ ngơi.
Anh ngồi khụy xuống gần chúng, nói. Nghe vậy, cô liền lấy tay chạm kẽ vào vai anh, nhắc nhở:
- Đừng quên anh mới nhận lại các con đó. Sao có thể...
- Nhưng anh lại muốn ở lại với mẹ của chúng
Trương Thần đáp rồi, An Nhiên thầm cười, cô bé nhanh nhảu nói:
- Không sao đâu mẹ.
Nghe con gái mình nói vậy, cô cũng nhẹ lòng đi phần nào. Sau đó, Peter đưa hai đứa nhóc này trở về Trương gia. An Nhiên ngồi cạnh An Khải, cô bé đã gục trên vai anh mình từ khi nào không hay. Còn cậu thì lặng lẽ nhìn cảnh đêm bên ngoài đầy tịch mịch rồi lẳng lặng nhớ về những chuyện lúc trước.
An Khải nhớ, có một hôm, cậu phát hiện Du An Kỳ đang xem một bức ảnh rồi trở nên buồn bã. Sau khi nhìn thấy cậu bé, cô nhanh chóng cất bức ảnh đi, cậu cũng không hỏi vì sao mẹ buồn cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3202021/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.