Du An Kỳ cẩn thận đọc từng lá thư Trương Thần đã viết trong năm năm. Đọc đến lá thư thứ một nghìn tám trăm sáu mươi ba, đây cũng là lá thư cuối cùng có trong hộp quà. Cô không kiềm được xúc động, nói với vẻ giận hờn:
- Ai nói là em muốn bỏ con của chúng ta chứ?
- Vậy nghĩa là, em đồng ý giữ lại con.
Trương Thần bất ngờ xuất hiện từ phía sau làm Du An Kỳ không khỏi ngạc nhiên. Nhìn thấy anh, cô cố gắng che dấu đi mọi cảm xúc lúc nãy của mình. Cô đứng dậy và nhanh chóng chuồn đi. Nhưng vẫn là anh nhanh nhẹn, chạy đến ôm An Kỳ từ phía sau, nói:
- Em đừng trốn tránh anh nữa, có được không? Em không mệt, nhưng anh lại rất mệt khi phải tìm em...
- Trương Thần, anh...
- An Kỳ, em nghe anh nói hết đã.
- Anh xin lỗi, vì những điều đã làm tổn thương em. Anh biết, em có thể không tha thứ cho anh, nhưng nếu thật sự là vậy, cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Du An Kỳ cảm thấy có chút khó chịu khi bị Trương Thần ôm như vậy, cô định xoay người để dễ chịu một chút. Nhưng Trương Thần lại nghĩ cô chán nghe anh nói và định rời đi, anh càng ôm chặt cô hơn. Anh nói với giọng đầy thành khuẩn:
- Làm tổn thương em là điều anh không bao giờ muốn. Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, có được không? Anh muốn được ở bên cạnh chăm sóc em và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3202019/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.